Cô sao có thể nói với bà nội rằng, dù đã kết hôn với Phó Thịnh Niên hai năm, Phó Thịnh Niên chưa từng chạm vào cô... Giản Dao cùng lão phu nhân ngồi trong vườn hoa đến tận mười một giờ.
Khi bà lên lầu nghỉ ngơi, cô cũng trở về phòng mình, lòng nặng trĩu như cánh chim mỏi sau một ngày dài.
Người hầu đã sắp xếp hành lý của cô, chuẩn bị sẵn áo ngủ, nước tắm cũng đã được chuẩn bị, tiết kiệm cho cô rất nhiều phiền phức.
Cô cởi bỏ quần áo, ngâm mình vào bồn tắm.
Nước ấm vừa phải, hương lavender ngào ngạt như kéo cô vào cõi mộng.
Mùi thơm nồng nàn khiến đôi mắt cô dần trĩu xuống, tựa như hoa dạ lan chịu sương đêm.
Cô nửa nhắm mắt mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy mình rơi xuống nước, cô vùng vẫy trong làn nước tối om, càng cố gắng càng chìm sâu.
Khi tưởng chừng không còn hy vọng, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra kéo cô lên khỏi vực sâu.
Cô mờ mắt giật mình, ánh đèn chói lòa.
Phó Thịnh Niên đang ngồi cạnh bồn tắm, tay đỡ gáy cô, vẻ mặt cau có.
Vừa rồi không hoàn toàn là mơ, cô dường như trượt vào bồn tắm suýt chết đuối, chính Phó Thịnh Niên đã kéo cô ra.
"Muốn chết thì đừng chết ở đây.
" Giọng anh lạnh như tiền đông, vừa nói vừa lau tay bằng chiếc khăn bông, dứt khoát như thể vừa làm xong một việc chẳng đáng quan tâm.
Giản Dao bình tâm lại, ngước mắt nhìn anh – kẻ luôn xa cách, giờ đây lại xuất hiện trong phòng tắm của cô, mặc bộ vest đắt tiền, dáng vẻ kiêu ngạo như sói đầu đàn.
Anh chưa bao giờ bước chân vào phòng cô, huống chi là nơi riêng tư thế này! "Anh... sao lại vào đây?" "Đây là nhà tôi.
" Phó Thịnh Niên nhìn cô từ trên cao, ném khăn đã dùng sang một bên, lại lấy một chiếc khăn tắm ném cho cô, giọng điệu không cho phép thương lượng: "Lau khô rồi ra ngoài.
" Không hiểu hôm nay anh bị "ma nhập" hay sao, nhưng Giản Dao vẫn vội làm theo.
Cô quấn chiếc áo choàng tơ mỏng, bước ra ngoài với làn da ừng hồng như hoa đào mới nở.
Phó Thịnh Niên đang dựa lan can hút thuốc, hí thấy cô lau tóc ướt, ánh mắt anh dừng lại, từ từ liếc nhìn từng đường cong cơ thể cô.
Cô có thân hình rất đầy đặn, dù hơi gầy nhưng chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần cong thì cong, da trắng sáng mịn màng, hiếm có vẻ đẹp tự nhiên như vậy.
Lúc này, cô vừa tắm xong, chưa trang điểm, hơi nước nóng để lại gương mặt cô ửng hồng như trái đào chín mọng, đôi môi đỏ thẫm khiến lòng người xao xuyến.
Phó Thịnh Niên đã lâu không nhìn cô kỹ, bỗng có chút thất thần.
Điếu thuốc trong tay cháy hết, anh cảm thấy đầu ngón tay hơi nóng, vội vàng dập tắt thuốc, bước vào phòng, tiện tay kéo rèm cửa.
Hành động này khiến Giản Dao không khỏi giật mình.
Chỉ thấy anh nới lỏng cà vạt, cởi nút áo vest, cởi áo khoác ngoài vứt sang một bên rồi đi thẳng đến trước mặt cô.
Anh đứng rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhạt trên người anh.
"Anh... định làm gì?" Cô lùi một bước, lòng đầy hoài nghi.
Anh chưa bao giờ ở lại phòng cô, sao hôm nay lại khác lạ thế? Nhìn dáng vẻ này là muốn ở lại? "Bà đã nói chuyện với em?" Người đàn ông kéo cà vạt xuống, chậm rãi tháo từng nút áo, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt sắc lẹm.
Giản Dao nuốt nước bọt, cổ họng khô như cháy, tim đập thình thịch như trống trận.
"có ạ.
" Giọng cô khẽ run, tựa cánh bướm mỏng manh trước gió.
/1531
|