Cả Đời Này, Anh Chỉ Nợ Mình Em

Chương 22

/1531



Dáng người cao ráo, gương mặt điển trai, đôi môi mỏng nở nụ cười nhẹ, đôi mắt đen thăm thẳm dán chặt vào sân khấu.

 "Phó Thịnh Niên?" "Phó Thịnh Niên thật sao?" "Sao anh ấy lại đến? "Sao ông ấy lại đến? Không thông báo trước à!" Tiếng xôn xao nổi lên.

 Sự xuất hiện bất ngờ của Phó Thịnh Niên khiến các phóng viên phấn khích.

 Ánh mắt Giản Dao va vào Phó Thịnh Niên.

 Đôi mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng.

 Cô choáng váng, đầu óc trống rỗng.

 Khi tỉnh táo lại, Phó Thịnh Niên đã bước lên sân khấu giữa vô số ánh đèn flash.

 Anh ôm lấy eo cô, khẽ hôn lên trán.

 Người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô, dưới sân khấu vang lên tiếng thán phục liên tục, các phóng viên vội vàng dùng máy ảnh chụp lại.

 Tiếng reo hò vang lên.

 "Xong chưa?" - Anh thì thầm bên tại cô.

 Cô gật đầu, bàn tay người đàn ông ôm eo cô siết chặt.

 "Đi theo tôi.

 " "Đi đâu?" Không trả lời, Phó Thịnh Niên ôm cô rời khỏi hội trường, bỏ lại đám phóng viên cùng Chu Hồng xử lý hậu trường.

 Từ lúc rời công ty đến khi lên xe, Giản Dao vẫn ngơ ngác.

 Nhiều phóng viên đuổi theo, kịp ghi lại khoảnh khắc Phó Thịnh Niên đưa cô lên chiếc Rolls-Royce đen.

 Xe lao đi.

 Giản Dao nhìn gương mặt điêu khắc của Phó Thịnh Niên: "Sao anh lại đến?" Anh liếc nhìn cô: "Người thế nào rồi?" "Ổn rồi.

 Anh không bận sao?" Vẻ ôn hòa trên mặt anh dần biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày: "Khỏe là được.

 " Tim cô chùng xuống.

 Nhớ lại nụ cười đầy yêu chiều, cái ôm lịch lãm, nụ hôn trán trên sân khấu - tất cả chỉ là diễn xuất? Diễn xuất của anh thật xuất sắc, lừa được tất cả.

 Anh xuất hiện chắc chỉ để bảo vệ hình ảnh tập đoàn Phó thị, miễn cưỡng diễn cùng cô trước báo giới.

 Cô thật ngốc, tưởng anh đến vì mình.

 Chiếc RollsRoyce nhanh chóng dừng lại dưới tòa nhà Tập đoàn Phó Thị, xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời của Tập đoàn Phó Thị, cô có một bụng đầy nghi vấn, không biết Phó Thịnh Niên đưa cô đến đây làm gì, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

 "Theo tôi.

 " Phó Thịnh Niên bước vào sảnh, cô lặng lẽ theo sau.

 Anh vẫn bước những bước dài như thường lệ, bất chấp đôi giày cao gót của cô.

 Cô chạy theo vội vã nhưng vẫn bị bỏ lại phía sau.

 Vào thang máy, Phó Thịnh Niên nhíu mày, kiên nhẫn đợi cô vào rồi mới đóng cửa.

 Giản Dao thở gấp, nép vào góc thang máy, cố không thở mạnh, giữ khoảng cách với anh.

 Cô không biết từ khi nào mình trở nên cẩn trọng như vậy trước mặt anh.

 Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở.

 Thang máy lên đến tầng cao nhất - nơi làm việc của Phó Thịnh Niên.

 Cô theo anh qua hành lang dài.

 Bóng lưng anh cao vút.

 Trong ký ức, cô luôn đi sau lưng anh, chỉ nhìn thấy bóng lưng ấy.

 Anh đưa cô vào một phòng nghỉ.

 Điền Dã và thư ký đang ở đó, cùng một người đàn ông trung niên quỳ gối, mặt mày nhếch nhác.

 Thấy Phó Thịnh Niên, người đàn ông run rẩy: Thưa Phó tiên sinh, bao giờ ngài thả tôi?" "Tôi đã khai hết sự thật rồi, không dám giấu giếm gì" "Tôi còn gia đình già trẻ, xin ngài tha cho tôi.

 " Lời cầu xin thảm thiết vang lên.




/1531

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status