Bưu Hãn Dân Quê

Chương 92: Cược một phen

/109


Vào lúc khuya Ngô Bảo Nhi tiễn cha mẹ đi, toàn bộ đại trạch chỉ còn lại lão bộc và Ngô Bảo Nhi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Phùng Quý đã dắt con la đi trấn, đi nói chuyện này với Lâm thúc Cát Tường , thuận tiện cũng mua một ít đồ làm hỉ yến trở về.

Trong nhà bên này đã thu xếp tân phòng, may mắn có lão bộc đưa tới rất nhiều đồ dùng giường màn tinh mỹ, nói là Ngô phu nhân ở nhà thời điểm không có việc gì đã làm .

Hắc Muội nhìn mấy thứ này, cảm giác được tình yêu thương sâu sắc của vợ chồng Ngô lão gia đối với Ngô Bảo Nhi .

Ba người Phùng Quý Lâm thúc Cát Tường ở thời điểm mặt trời lên rốt cục đã trở lại, mang theo rất nhiều mấy thứ chuẩn bị hỉ yến. Bởi vì hai năm liền phải xử lý vài thứ, hiện tại mua này nọ cũng vô cùng quen thuộc .

Trong nhà sớm đã có hương thân tới hỗ trợ nấu nướng, mượn bàn ghế , toàn bộ trong nhà không khí vui mừng lại thương cảm.

Mà lúc này Vương Kiều Nga cùng Phùng Kim đều tới hỗ trợ. Người trong thôn cũng hiểu được Vương Kiều Nga từ lúc khó sinh dạo một vòng quỷ môn quan tính tình thay đổi thật nhiều.

Biết tích phúc là chuyện tốt a!

Trên buổi tiệc, Hắc Muội nhìn Ngô Bảo Nhi một thân cẩm y lam nhạt, nàng không khỏi nhớ tới tiệc cưới của chính mình và Tam Mộc năm trước, khi đó tiếng cười nói của hắn vẫn còn ở trước mắt, nay bất quá mới hơn nửa năm thời gian hai người đã trời nam đất bắc, không biết tung tích .

Lúc này tiệc cưới đối với Hắc Muội mà nói giống như dày vò, thật vất vả đợi kết thúc tất cả, tân lang tân nương động phòng .

Nàng trở lại trong phòng lạnh như băng của mình, trong lòng chua xót khó chịu, thì ra hắn đã như cốt nhục khắc sâu vào lòng nàng, nằm ở trên giường trong lòng khó chịu cực kỳ, ước gì có thể khởi hành đi kinh thành tìm Tam Mộc.

Nhẫn nại , nàng ở nhà chờ ba ngày sau hôn sự Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi, thế này mới muốn xuất phát.

Phùng Quý bất đắc dĩ tiễn nàng đi, chỉ nói dù không tìm được, người trong nhà vẫn chờ nàng về, lại dặn rất nhiều chuyện cần chú ý.

Thật ra cả đời ông cũng chưa từng xa nhà.

Hắc Muội mang gánh nặng hướng về phía người nhà vẫy vẫy tay rốt cục bước trên con đường mênh mang tìm tình yêu.

Dù một mình ra đi nhưng nàng cảm thấy cũng không tịch mịch.

Trong đầu đột nhiên hiện lên tươi cười của hắn, cảnh xuân sáng lạn, tà mị câu người, phảng phất còn ở bên tai nàng nói, “Như Ý, ta đã không thể rời xa nàng được !”

Đi giữa biển người tấp nập trong trấn, nghe được âm thanh tương tự, hoặc là bóng dáng giống nhau, nàng sẽ chậm rãi quay đầu nhìn lại, hoặc là bất chấp hết thảy đuổi theo, mới phát hiện người nọ cũng không phải hắn.

Buổi tối ở trọ trong khách điếm nàng cũng sẽ mơ thấy hắn, mộng rất đẹp rất đẹp, trong mộng, hắn cùng nàng vẫn như những ngày tháng sống trong thôn, các loại trêu chọc thân cận, sau khi tỉnh mộng, bên gối ẩm ướt một mảnh, thản nhiên buồn bã qua đi làm nàng kiên định tín niệm, cuộc sống chỉ cần còn tiếp tục, nàng sẽ không từ bỏ.

Tháng tư Hắc Muội rốt cục qua Tứ Phương thành tới Liên thành, qua Liên thành lại đi hướng bắc tương đương đã tiến nhập vào Bắc địa .

Nàng quyết định ở Liên thành nghỉ ngơi một ngày, mua đồ dùng mới tiếp tục ra đi.

Bởi vì Liên thành là nằm ở phương Bắc, cho nên vô cùng phồn hoa, tửu lâu khách sạn san sát lập lên, thương nhân Nam Bắc lui tới nối liền không dứt, trên đường thỉnh thoảng nghe được một ít người khẩu âm Cẩm thành, làm cho Hắc Muội cảm thấy thân thiết.

Chọn một khách điếm bình dân nghỉ ngơi, cứ việc khách điếm nhỏ nhưng tân khách vẫn rất nhiều , đến buổi tối ăn cơm lầu một đại đường đặc kín người hết chỗ, nàng đơn giản ở trong phòng ăn, ăn xong rồi tắm nước ấm, toàn thân xương cốt đều mệt mỏi vô cùng , mấy ngày nay nàng mỗi ngày chạy đi, chân đều nổi bọt nước, thật sự là rất mệt mỏi .

Đêm nay ngủ đặc biệt ngon, sáng sớm đã tỉnh, thần thanh khí sảng , xuống giường rửa mặt chải đầu một phen lấy ra bộ nam trang trong bao quần áo mặc vào.

Đây là nàng mua ở Cẩm thành, mặc dù Đại Đường quốc thái dân an , nhưng dù sao một nữ tử đi ra ngoài vẫn có chút không an toàn , nói sau như vậy cũng so với nữ trang tiện hơn rất nhiều.

Ăn xong điểm tâm Hắc Muội đi ra ngoài mua sắm, cũng muốn xem có thể thuê xe ngựa hay không, bởi vì phương Bắc khá hoang vắng, từng cái thành trì đều cách xa nhau, không thể so thành thị phương Nam. Dựa vào chính nàng đi còn không biết năm nào tháng nào mới tới.

Chợ xe ngựa Liên thành ở phía Tây, một con phố đều vậy, thập phần đồ sộ, tiểu nhị mặc trang phục bất đồng của hiệu buôn xe ngựa ở cửa bận rộn tiếp đón khách nhân, mà tân khách líu ríu cò kè mặc cả các loại khẩu âm đều có.

Kỳ thực buôn xe ngựa tuy rằng rất vất vả, nhưng buôn bán ổn định kiếm được lợi nhuận không tồi, ví dụ như thuê một chiếc xe ngựa bình thường đi kinh thành một chuyến hai tháng là mười lượng bạc, nếu thêm một chuyến về nữa, thì phải là hai mươi lượng bạc .

Mà một người bao xe ngựa xem là chuyện vô cùng xa xỉ, cho nên vì tiết kiệm bạc bình thường đều kết nhóm thuê xe .

Cách nàng gần nhất là một nhà ba người, một đôi tiểu vợ chồng mang theo một đứa nhỏ hai tuổi.

Bọn họ như muốn thuê xe nhưng bộ dạng lại không đủ tiền, muốn tìm người kết nhóm, nhưng ai mà muốn dọc theo đường đi có một đứa nhỏ khóc sướt mướt, lại còn phân nước tiểu , bọn họ lôi kéo vài người cũng không có ai nguyện ý cùng bọn họ thuê xe.

Còn có một đôi mẹ con muốn kiếm người cùng thuê xe, nữ nhân đó mười lăm mười sáu tuổi bộ dạng mày liễu môi anh đào có chút tư sắc, vài hán tử đều nguyện ý cùng các nàng kết nhóm, nhưng nữ nhân đó thấy ai cũng dáng vẻ sắc lang, nên không đồng ý với ai cả, tiểu nhị có chút bất đắc dĩ .

Hắc Muội trong lòng vừa nghĩ, cũng đúng, từ Liên thành một đường đến kinh thành trải qua mười toà thành trì, đường xá xa xôi, dù xe ngựa chạy cả ngày lẫn đêm ít nhất cũng mất hơn một tháng, huống chi thương gia cho thuê xe ngựa ban đêm muốn ở trọ không đi đường, này cũng có nghĩa cần gấp đôi thời gian.

Lúc này một người khiến cho nàng chú ý, chuẩn xác mà nói là quần áo người này khiến nàng chú ý.

Người này trên đầu bao khăn trắng, trên người mặc là trang phục nha dịch.

Đầu bao khăn trắng là trang phục hiếu tử phương Nam, trong nhà có người thân qua đời, hiếu tử để bày tỏ thương tiếc hiếu ý, đầu sẽ đội vải trắng một trăm ngày, có thể thấy được người này vừa mới mất đi người thân, hơn nữa nhất định cũng là người phương Nam.

Bình thường ở nhà mang cũng sẽ không tệ rồi, nhưng có thể đội ra ngoài, đó tuyệt đối là người đặc biệt hiếu thuận.

Nhìn hắn tuổi cũng không lớn, nghĩ đến nương nàng không khỏi có chút đồng bệnh tương liên .

Nhưng người này mặc quần áo nha dịch thuê xe, còn có chút vội vàng .

Hắc Muội đứng ở một bên vừa nghe, người này cũng muốn đi kinh thành , nhưng bởi vì có việc gấp muốn bao hai xe ngựa cùng hai xa phu ngày đêm chạy đi, đang nói chuyện giá cả.

Hắc Muội thấy rất kỳ quái người này vì sao không thuê ngựa, ngày đêm chạy đi, như vậy sẽ cực nhanh lại tiết kiệm tiền.

Nàng vừa nói ra nghi vấn này nha dịch lập tức quay sang nhìn nàng.

“Vị tiểu huynh đệ này có điều không biết, ta vốn là người cưỡi ngựa, nhưng hai ngày trước ở ngoại ô không cẩn thận ngã gãy chân, cho nên thế này mới muốn đổi xe ngựa .”

Hắc Muội thế này mới chú ý tới lúc hắn nói chuyện tất cả thể trọng đều đặt lên chân trái, hơn nữa thủy chung không có di động.

Người này tuổi cũng không lớn, dáng vẻ chưa tới hai mươi , mày rậm mắt to, nói chuyện vô cùng có lễ.

Hắc Muội cảm thấy một người thiện hay ác kỳ thực xem ánh mắt có thể xem xét , ví dụ như người trước mắt này ánh mắt sáng ngời, cử chỉ hào phóng, tuyệt đối là người đứng đắn, huống chi hắn mặc quần áo nha dịch, có lẽ là làm quan ăn lương , sẽ không làm ra nhiều chuyện xấu, vì thế liền chỉ có chủ ý .

“Như vậy à, ta cũng đang gấp đi kinh thành , không bằng chúng ta kết nhóm đi cùng!”Hắc Muội cười nói, “Tiền xe chúng ta mỗi người một nửa như thế nào?”

“Tốt! Ta đang lo đây, trên đường còn phải mua chút lương khô , gặp mưa to còn phải ở trọ , ta chỉ sợ chính mình không đủ bạc!”Người này tựa hồ vô cùng cao hứng, một tay vỗ lên vai Hắc Muội, ép tới nàng chấn động, người này sức lực thật lớn .

“Tại hạ Vương Minh, xin hỏi tiểu huynh đệ họ gì!”

“Bảo ta Hắc Đệ là được!”Hắc Muội chớp chớp mắt, trong lòng kêu gọi Vương Minh huynh đệ có thể nâng tay lên không.

“Hắc Đệ, ha ha ha, thật sự là cái tên đáng yêu!”Vương Minh nhìn Hắc Muội cười thiện ý.

Hắc Muội đành phải tự cường đánh trống lảng nhếch miệng cười, “Vương đại ca, chúng ta vẫn nên thương lượng giá cả với chủ quán!”

“Hai vị nếu kết nhóm vậy mỗi người chỉ cần hai mươi lượng bạc là đủ rồi!”chủ quán vừa thấy hai người kết nhóm cũng thập phần cao hứng.

“Có thể bớt một chút ——- “Vương Minh có chút ngượng ngùng tiếp tục trả giá.

“Khách quan, hai mươi lượng ngày đêm đi gấp, cái giá này chúng ta cũng kiếm không được bao nhiêu tiền đâu , huống chi còn thuê tới hai mã phu đi theo thay ca nữa!”

Tiểu nhị không chịu lui bước.

Hắc Muội đánh giá có phải trên người Vương Minh chỉ có hai mươi lượng bạc hay không , nàng cũng không lên tiếng, nhìn Vương Minh một bộ dạng xấu hổ nói, “Vương đại ca, huynh biết đánh xe ngựa không?”

“Biết!”

“Vậy tiểu nhị, ngươi bớt chút đi, chúng ta chỉ cần một xa phu.”

Hắc Muội vừa nói như vậy tiểu nhị có chút do dự , một lát sau rốt cục đồng ý, lấy một người mười tám lượng bạc.

“Ngươi nói ta thế nào ngu như vậy, không nghĩ tới, Hắc Đệ, vẫn là ngươi thông minh!”Vương Minh hắc hắc cười, lại trùng điệp đáp cánh tay.

“Vương đại ca, ngươi gấp quá mới không nghĩ tới!”

Hai người đưa tiền đặt cọc, chuẩn bị trở về khách điếm lấy hành lý, lại qua một lúc lâu sau lại ở trong này tình cờ gặp được trực tiếp xuất phát.

Hắc Muội trong lòng vô cùng cao hứng, nàng chưa từng có xa nhà, dù ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng trong lòng vẫn có phần không yên , hiện tại có Vương Minh đi cùng đổi lại có chút an tâm .

Bất quá hại nhân chi tâm không thể có, phòng nhân chi tâm không thể không, nàng vẫn đem một trăm lượng ngân phiếu giấu trong người, trong bao quần áo trừ bỏ tiền xe ra chỉ còn lại không đến mười lượng bạc .

Thời điểm nửa buổi sáng xe ngựa rốt cục khởi hành .

Vương Minh cùng Hắc Muội ngồi đối diện trên xe ngựa, lẫn nhau càng tiến thêm một bước nhận thức.

“Hắc Đệ, ta nghe khẩu âm của ngươi giống người Thanh thành, vì chuyện gì vội vã đi kinh thành?”

“Ta tìm người.”Hắc Muội thật ra có chút sợ hắn tiếp tục truy vấn chuyện của nàng, vội vàng cúi đầu, ở trong lòng hoang mang rối loạn tính toán xem nên như thế nào ngụy trang.

“À, “Nào biết Vương Minh nhìn nàng một cái cũng không có truy vấn, tiếp tục nói sang chuyện khác .

Cái này, ngược lại Hắc Muội có điểm ngượng ngùng, cảm thấy chính mình còn nữ phẫn nam trang , cùng hắn thẳng thắn so sánh chính mình quá tiểu nhân , nhưng hiện tại cũng khó mà nói ra.

“Vương đại ca, ngươi thế nào mặc quần áo nha dịch? Ngươi là nha dịch sao?”

“Ha ha, này cũng không phải quần áo nha dịch.”Vương Minh nở nụ cười, chỉ vào quần áo trên người mình cho nàng nhìn kỹ, Hắc Muội thế này mới phát hiện quần áo của hắn cùng quần áo nha dịch bất đồng, mặc dù đều là màu lam hồng, nhưng ở bên gốc áo còn có một vòng màu đen.

“Đây là quần áo sai dịch!”Hắn tươi cười sáng lạn nói, nhìn ra được hắn vì công việc của mình tự hào.

“Sai dịch! Thật sự a!”Hắc Muội hưng phấn , đây là sai dịch trong truyền thuyết a, nhất thời dũng cảm , “Vương đại ca, ngươi là sai dịch ở kinh thành ?”

Hắn gật đầu.

“Vậy không phải là quan sao?”Hắc Muội vừa hỏi ra miệng, liền cảm thấy chính mình thất thố . Giờ phút này Vương Minh lại cảm thấy nàng rất đáng yêu , “Sai dịch cùng quan lại kém xa nhau.”

“Nói như thế nào?”Hắc Muội dời vị trí làm cho chính mình càng thoải mái, một bộ chờ hắn kể lại.

Nhìn nàng một bộ dạng chờ mong, Vương Minh chậm rãi giảng giải, “Sai dịch cũng là trúng tuyển từ nha dịch, bất quá so với bọn họ lương mỗi tháng nhiều một chút ——- “

Dọc theo đường đi bởi vì có đề tài sai dịch cùng nha dịch khác biệt này, thời gian tựa hồ qua được rất nhanh, mà hành trính vốn bất an buồn tẻ sinh động lên.


/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status