Bưu Hãn Dân Quê

Chương 4: Gánh phân bón dưỡng ruộng.

/109


Một lát sau nàng đã chuẩn bị xong đồ ăn, cơm trong nồi đã sắp nở.

Nàng mở ra nhìn nhìn, không sai biệt lắm , đặt cái nắp hơi lệch ra một chút, xách cái nồi nghiêng về một phía rót nước cơm, xong rồi đặt lên lò nấu tiếp, lấy một cái nồi khác đặt lên bếp bắt đầu xào rau .

Đang xào bầu, nghe được bên ngoài nhà bếp có tiếng gà kêu, Béo Nha nhãn tình sáng lên, “Nhị tỷ, hôm nay gà đẻ nhiều hơn một cái trứng!”

“Muội đem trứng nhặt bỏ vào trong rổ phía sau phòng, lại đếm xem hiện tại đã có bao nhiêu trứng rồi.”

“Dạ!”

Béo Nha vui vẻ đi ra ngoài đến rừng trúc nhỏ, nơi đó có căn nhà cỏ tranh dùng để làm chuồng gà, nơi đó quả nhiên lại có một trứng gà , còn nóng hổi .

Nàng thật cẩn thận nhặt lên, đem ra sau phòng, trên miệng vại gạo có một cái rổ trúc, trong rổ tất cả đều là trứng gà trắng bóng.

Béo Nha đếm từng cái , tất cả đều là dựa theo mấy con số Hắc Muội dạy Béo Nha đếm.

“Tỷ, có năm mươi bốn trứng !”

Hắc Muội một bên xào bầu, một bên khen, “Béo Nha đếm thật sự đúng, muội đem cái trứng mới đẻ sớm nhất lấy ra ba trứng, hôm nay chúng ta và nương đều ăn trứng gà.”

Béo Nha vừa nghe các nàng cũng có thể ăn trứng gà mừng như điên, chạy nhanh ra phía sau.

Hôm nay Hắc Muội quyết định ăn trứng gà cũng không phải tâm huyết dâng trào, nghĩ mấy ngày nay cha nàng cày ruộng cấy mạ thật sự vất vả, làm vài cái trứng gà bồi bổ, nói sau, lúc này thời tiết nóng, trứng gà giữ thời gian lâu qua cũng không tốt.

Hắc Muội đem mướp xào xao rồi bỏ thêm một gáo nước từ từ nấu, đợi cho thời điểm sắp chín Béo Nha đã đem ba cái trứng gà vào.

Nàng cầm cái chén lớn, đánh hai quả trứng quấy, đợi cho mướp trong nồi mở ra bên quấy bên đánh tiếp, nhất thời hiện lên một mảnh trứng hoa, thơm ngào ngạt .

Tứ Nha ngửi thấy mùi thơm chạy vào .

“Tứ Nha, giữa trưa ăn canh mướp nấu với trứng, có thích không?”

“Thích!” Con ngươi đen nhánh của Tứ Nha tỏa ra ánh sáng kinh hỉ.

Vẫn theo quy củ, Hắc Muội múc một chén để nguội cho nương nàng , thế này mới phân phó Béo Nha dọn chén đũa ăn cơm.

Giữa trưa ăn là cơm đậu, mỗi ngày chỉ có giữa trưa mới ăn cơm khô, tự nhiên vì tiết kiệm gạo, trong cơm không phải thêm đậu thì chính là thêm một ít khoai lang bí đỏ , nhưng cũng may cuối cùng cũng khô.

Tứ Nha kêu Phùng Quý đi ra ăn cơm, bận rộn cả buổi ông đã rất đói , một chén cơm khô lớn ăn vài miếng đã hết, Béo Nha vội vàng lại bới thêm chén cơm cho ông,

Thức ăn trên bàn, bầu xào và canh mướp đều là rau dưa tươi mới vô cùng ngon miệng, mấy người ăn hăng say.

“Cha, cơm nước xong cha bưng cơm vào phòng cho nương, mới nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừm, Hắc Muội, ăn xong con cũng ngủ một giấc thật tốt đi.”

Cơm nước xong Béo Nha tranh phần thu dọn chén đĩa, Hắc Muội an tâm đi nhà chính nằm xuống giường trúc liền ngủ.

Ngủ một giấc đến trời đen kịt, trong giấc mơ ngọt ngào, nàng đang bắn tên vào bia, chung quanh khán đài bóng người trùng điệp, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Thẳng đến giọng nói ngọt ngào trẻ con của Tứ Nha hô, “Nhị tỷ, nhị tỷ.”

Nàng mới nháy mắt tỉnh táo lại, đã lâu không nằm mơ về kiếp trước, không nghĩ tới hôm nay ngủ trưa thế nhưng lại thấy giấc mộng này, nàng lau khóe môi nhếch lên nụ cười, thấy bên ngoài mặt trời đã lặn , giấc ngủ này thật sự no đủ, hỏi “Tứ Nha, cha đâu?”

“Dưới ruộng chọn phân .”

Hắc Muội nhanh chóng vo gạo chuẩn bị cơm chiều, gọi Béo Nha nhóm lửa, nàng ngồi trên tảng đá trước cửa nhà bếp gọt bí đỏ, buổi tối nấu cháo bí đỏ.

Đợi cho nàng đem bí đỏ cắt thành khối bỏ vào trong nồi đối Béo Nha nói, “Béo Nha, muội thấy nước sôi thì đặt cái nắp hơi lệch ra, cho lửa nhỏ lại.”

Nói xong Hắc Muội cầm hai cái thùng đựng thức ăn cho heo và đòn gánh đi ra ngoài sân.

Ngoài sân sát góc phía Bắc chính là hầm cầu, phân muôi quả nhiên ở nơi này, nàng chịu đựng mùi thối dày đặc múc đầy hai thùng, gánh lên đi ra ruộng.

Giờ phút này trong ruộng nước đã có rất nhiều người đang cấy mạ , ngửi thấy mùi phân mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn Hắc Muội gánh hai thùng phân tới.

Đại Bàn tẩu nói, “Hắc Muội, muội là một khuê nữ không thể gánh phân a.”

“Vì sao, muội gánh rất tốt vì sao không thể gánh?”

“Khuê nữ gánh phân về sau sẽ không gả ra ngoài được a!”

Hắc Muội liếc mắt, “Đại Bàn tẩu, muội không tin cái này !”

Nàng còn muốn nói cái gì đó, trượng phu của nàng Thủy Sinh ở một bên đã nói trước, “Đừng nói bừa, bộ dạng Hắc Muội xinh đẹp như vậy về sau nhà ai cưới nàng là thật có phúc, làm sao có thể không gả đi được!”

Hắc Muội nhìn về phía Thủy Sinh nhếch miệng cười, “Thủy Sinh ca, cảm ơn lời khen của huynh!”

Trong ruộng bên kia, có một tẩu tử thấp giọng nói, “Cũng không biết xấu hổ! Thật sự là con của hồ ly tinh sinh ra!”

Ánh mắt sắc bén của Hắc Muội liếc mắt nhìn nàng một cái, là Cúc Trân thẩm.

Thời điểm nàng đi qua chậm rì rì nói, “Ai, nếu con không xấu hổ cũng không làm ra chuyện cùng người ta bỏ trốn!”

Cúc Trân thẩm lập tức mặt mũi sững sờ , trong lòng cả kinh tim đập thùng thùng nửa ngày, con gái bà mười lăm tuổi đã cùng một tiểu tử thôn khác bỏ trốn , bà đối với bên ngoài nói là con gái đi làm nha hoàn ở một gia đình giàu có trong thành , trong thôn cũng không có ai biết tình hình thực tế, không nghĩ tới lại bị Hắc Muội nói ra trực tiếp.

Hắc Muội nhìn trên mặt bà một trận xanh một trận trắng , cười nhạo rời đi, trong lòng nghĩ đừng tưởng rằng cha nàng không có con trai, người ta có thể liên tiếp bố trí nhà nàng, hơn nữa nàng hận nhất người khác nói nương nàng không đúng.

Kỳ thực Cúc Trân thẩm này không phải lần đầu tiên nói bậy nhà nàng.

Phùng Quý đang gánh thùng không định đi gánh phân, thấy Hắc Muội ở phía trước đang gánh phân tới, mặt nhăn nhíu nói, “Sao con lại gánh phân đến , mau về nhà đi.”

Hắc Muội tuyệt không sợ cha nàng, cười hì hì tiếp tục đi vào trong ruộng, mấy hán tử đang ở trên bờ ruồng uống nước, nhìn thấy bóng Hắc Muội vững vàng đối với Phùng Quý nói, “Đại Quý, huynh nuôi con gái thật tốt a!”

Phùng Quý cười cười, lại không nói lời nào.

Thời điểm mặt trời đã hoàn toàn xuống núi hai người đại khái gánh gần hai mươi thùng phân vào trong ruộng, bao nhiêu đó xem như đủ rồi, năm trước cũng chỉ gánh mười mấy thùng thôi.

Hắc Muội kêu cha đi về trước, “Cha về nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, con giúp nhà Đại Bàn tẩu cấy mạ một lát.”

Phùng Quý gật đầu, trong lòng hiểu rõ, Hắc Muội giúp nhà người ta cấy mạ chỉ là chuyện thứ yếu, mà mục đích thực sự chính là muốn bắt mã hoàng đi, trong túi căng phồng kia không phải là ống trúc đựng mã hoàng sao.

Ông không nói cái gì nữa, trước gánh hai thùng phân đi ra hồ nước rửa thùng.

Nhà Thủy Sinh và Đại Bàn tẩu mặc dù có bốn năm mẫu ruộng nước, xem như nhiều ruộng nhất trong thôn, nhưng nhà nàng không nhiều người lắm, hơn nữa người già trẻ nhỏ, căn bản không thể lao động gì, trên cơ bản đều là hai vợ chồng Thủy Sinh làm việc, cho nên thấy Hắc Muội tới nói hỗ trợ cấy mạ thì mừng rỡ.

Đại Bàn tẩu vô cùng cảm kích, nàng biết Hắc Muội tuy rằng tuổi không lớn nhưng làm việc đồng áng rất giỏi.

“Hắc Muội, đáng tiếc hai thằng con nhà ta quá nhỏ , nếu không ta khẳng định sẽ hướng cha muội xin muội làm con dâu.”

“Đại Bàn tẩu, khó mà làm được, đó không phải rối loạn vai vế sao , muội gọi hai người ca tẩu, chúng ta ngang hàng nhau, muốn muội làm con dâu, vậy không phải muội sẽ tụt vai vế sao.”

Một câu làm hai vợ chồng Thủy Sinh ha cười ha ha.

Hắc Muội chỉ chốc lát sau một mình đã cắm được một đống mạ lớn, trong ống trúc mã hoàng cũng bắt tràn đầy , thẳng đến trời tối hoàn toàn Béo Nha mới tới kêu về nhà ăn cơm.

Nhìn một đống mã hoàng, Béo Nha cũng cao hứng .

Thời điểm cơm chiều nương nàng Tú Cô cũng khó được ngồi xuống bàn cơm dưới cây đại thụ, Phùng Quý săn sóc lót dưới mông bà một miếng đệm mềm.

“Nương, sao nương lại ngồi dậy?”

“Nằm nhiều ngày như vậy thật buồn chán đi ra ngoài ngồi một chút cũng tốt.” Tú Cô nói, nhìn chồng và mấy đứa nhỏ cười vô cùng dịu dàng.

Béo Nha vừa vặn từ buồng trong đi ra, trên người mang theo một cỗ hương vị hun khói, Hắc Muội hỏi, “Xông muỗi trong phòng nương sao ?”

Béo Nha gật đầu.

Phương pháp xông muỗi ở cổ đại rất đơn giản, chính là lúc mùa thu lột vỏ cây phong phơi nắng cho khô, mùa hè có thể đốt lên xông muỗi, khuyết điểm chính là sương khói quá lớn, dễ bị sặc, khi xông muỗi trong phòng không được ở quá lâu.

Tứ Nha cầm cây quạt hương bồ lớn vô cùng nghiêm túc giúp Tú Cô đuổi muỗi.

Cháo bí đỏ đã sớm nguội, đồ ăn giữa trưa đã chuẩn bị xong, mướp và bầu xào, tuy rằng cả hai món này phân lượng đủ.

Hắc Muội thấy nương uống cháo bí đỏ mới nhớ tới trong nồi còn nước trứng, lại đem ra cho Tú Cô, “Nương, ăn đi.”

Tú Cô vô luận là cho Tứ Nha hay Béo Nha các nàng đều rất hiểu biết không chịu nhận, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của chồng và con gái trong mắt mang lệ mỉm cười ăn.

Cơm nước xong ánh trăng đã lên, cửa một mảnh ánh sáng, cả nhà tiếp tục ngồi ở cửa hóng mát.

Hắc Muội cố ý vô tình nói, “Nương, có phải Cúc Trân thẩm trước kia cùng nhà chúng ta từng có va chạm hay không?!”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Con cảm thấy thẩm ấy nói chuyện thật chua chát, kỳ quái .”

Tú Cô nhìn Phùng Quý ngồi một bên cúi đầu không nói gì che miệng cười cười, Hắc Muội xem xét hai người, “Nương, xem ra thật đúng là có chuyện xưa a, mau kể đi!”

“Nương, nói mau!”Béo Nha cũng thúc giục .

Phùng Quý vội vàng đứng dậy nói, “Ta vào phòng xem xông muỗi tốt chưa.” Vội vàng rời đi như chạy trốn.

Tú Cô cười càng vui vẻ , ba tỷ muội Hắc Muội càng sốt ruột thúc giục nàng mau kể.

Đợi nương kể xong nàng chung quy với hiểu được , thì ra hai mươi năm trước thời điểm cha nàng Phùng Quý còn là một thằng nhóc Cúc Trân thẩm là một đại cô nương Trần gia ở cách vách, trong lúc vô ý nhìn thấy Phùng Quý đó là nhất kiến chung tình, phương tâm ám hứa (tâm hồn thiếu nữ vụng trộm trao đi).

Đáng tiếc, khi đó Phùng Quý đã có người trong lòng, chính là Tú Cô, một lòng không phải Tú Cô không cưới.

Cúc Trân thẩm đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.

Hắc Muội nhìn cha ra khỏi phòng như kẻ trộm cười nói, “Không thể tưởng tượng được lúc cha còn trẻ có thể trêu hoa ghẹo nguyệt a!”

Một câu nói làm cho cả nhà bao gồm Phùng Quý ở bên trong dở khóc dở cười.

“Dùng từ không đúng, dùng từ không đúng, hẳn là phong lưu phóng khoáng!”

Mọi người lại cười phá lên.

Mọi người đều trở lại phòng ngủ, Béo Nha Tứ Nha nằm ở bên cạnh nàng đang ngủ.

Trong bóng đêm khuôn mặt Hắc Muội như cũ mang theo ý cười, nàng thực cảm tạ ông trời cho nàng đầu thai vào nhà này, tuy rằng cuộc sống khó khăn , nhưng cha mẹ đều rất hòa hợp thực sự thương con cái, chưa từng vì các nàng là con gái mà khắt khe.

Chỉ cần người một nhà cười cười nói nói , kỳ thực có khổ cực cũng không có chuyện gì!

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status