Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 172 - 173

/281


Chương 172: Trêu chọc khuất nhục

Sáng sớm, nàng là bị tiếng chuông di động đánh thức , cẩn thận nghe như là di động của chính mình phát ra , nàng mở to mắt vừa thấy đồng hồ treo trên tường, vừa mới quá sáu giờ, ai mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho nàng.

Bên cạnh Doãn Lạc Hàn nhíu mày một chút, như là bị điện thoại đánh thức , nàng cuống quít dài cánh tay cầm lấy lấy di động trên tủ đầu giường, cố không hơn xem màn hình hiển thị liền tiếp nghe.

“Mân Mân, tôi chuẩn bị  đăng ký .” tiếng nói của Kim Chính Vũ truyền vào màng tai.

“Ngô……” Nàng nói quanh co, nhẹ nhàng xuống giường, ôm di động chạy tới ban công nghe tiếp.

“Mân Mân, em là không phải còn ngủ, thực xin lỗi, đã đánh thức em . Tôi cứ nghĩ đến phải rời khỏi em hai tuần, là thống khổ lắm  rồi, thực luyến tiếc cùng em rời ra, cho nên tôi khống chế không được gọi điện thoại cho em. Ân…… Thực không nghĩ trở về……” Kim Chính Vũ thở dài một tiếng, nghe lỗ tai rõ ràng mang theo vẻ trầm trọng bi thương.

Thực là tiểu tử này không có biện pháp, nàng mím môi lộ ra sự ngọt ngào tươi cười, tiếng nói cũng hàm chứa cười,“Chính Vũ, cậu lần này trở về phải nói chuyện thật nhiều với trưởng bối, tin tưởng tôi, hai tuần rất nhanh sẽ đi qua. Tôi về sau còn có thể mỗi ngày đều gửi thư cho cậu, có thể như vậy đi?”

“Ân…… Được rồi, nhất định phải gửi thư nha –” Kim Chính Vũ kéo dài quá thanh âm, nghe lên vẫn là có điểm không nghĩ trở về.

Lúc này, nàng nghe được microphone truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng thúc giục hành khách đăng ký “Cứ như vậy nói sẽ lâu, cậu chạy nhanh đăng ký đi. Buổi tối lại nói chuyện tiếp……”

Thật vất vả an ủi  Kim Chính Vũ, nàng thu lại máy, quay người lại,thân hình cường trang mặc áo khoác dựa ban công ở cửa sổ sát đất, một đôi mắt u ám quỷ dị  đang chằm chằm nhìn nàng.

“Tôi vừa nghe điện thoại, thật có lỗi, đã đánh thức anh.” Nàng nhanh giải thích, nắm chặt di động, cúi đầu đi qua  bên cạnh hắn.

Nàng di động hai chân, mới vừa đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng nói bình tĩnh của hắn,“Ai điện thoại?”

Hắn khi nào thì tỉnh , đứng ở phía sau nàng  đã bao lâu, hắn nghe được cái gì? Rốt cuộc là nói thật, vẫn là có lệ đi qua. Người này thành phủ quá sâu, có lẽ hắn đã sớm biết đối phương là ai, như vậy hỏi là đang thử nàng. Hắn cũng từng nói qua không thích lừa gạt, như vậy nàng nên trả lời thế nào.

Nàng rất nhanh, lo lắng vài giây, cắn cắn môi, quyết định nói một lần,“Là Kim Chính Vũ.”

Trong không khí đột nhiên đã không có thanh âm, nàng đưa lưng về phía hắn, không thể nhìn đến vẻ mặt của hắn, chỉ nghe đến một trận thấp ổn tiếng bước chân hướng tới gần chính mình, tâm một chút truyền đến giữa không trung, nàng nói lỡ lời, chọc giận hắn sao?

Lần này hắn lại sẽ trừng phạt nàng như thế nào? Toàn thân mỗi một căn bản mỗi một dây thần kinh thoáng chốc căng thẳng, nàng muốn né ra, khả hai chân giống như bị một loại lực lượng thần bí giữ lại, như thế nào cũng không bước ra được.

“Câu trả lời của em cũng thật thành thực, thành thực tuân lệnh tôi cảm thấy kinh ngạc.” xoang mũi hắn  phát ra một tiếng hừ lạnh, thân ảnh cao lớn âm u nháy mắt bao phủ ở trên người nàng.

Người nàng bị bàn tay cứng rắn chế trụ, tùy ý tăng thêm lực đạo.“Không thể không thừa nhận em càng ngày càng thông minh, Lăng Mân Huyên.”

Đau đớn khiến nàng muốn kêu đau, nhưng cũng quật cường nhịn xuống , một đôi mắt bình thản,thản nhiên mà đối diện hắn. Nàng bất quá nghe điện thoại kia, hơn nữa cũng đã nói lời nói thật,điều này cũng đáng làm hắn sinh khí?

Nàng thề thốt phủ nhận,“Không có, tôi chỉ là nói thật mà thôi.”

Hắn thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng không hề sợ hãi mà nhu mì xinh đẹp, miệng phun ra dòng khí âm lãnh,“Em bắt đầu hiểu được né tránh sự tức giận của tôi như thế nào, kế tiếp, em là không phải tính thừa lúc tôi đi Hàn Quốc trong khoảng thời gian này nghĩ đến sự đang dạng gì,ví như  em nghĩ thoát khỏi tôi –”

Tiếng nói của hắn không nhanh không chậm, đầu ngón tay cứng rắn dọc theo người nàng bắt đầu giảm lực một chút, đảo mắt dừng lại ở trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.

Nàng nhanh chóng nuốt nước miếng làm bộ như nhát gan, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ“Sẽ không, không phải tôi đã tự tay viết ký hiệp ước ở trong tay anh sao, tôi sẽ không ngốc đến cái loại trình độ này.”

Quý Dương kế hoạch thất bại ? Bị hắn biết sao? Vẫn là ngày hôm qua Quý Dương che lấp thật tốt quá, hắn là bị Doãn Lạc Hàn sai, cố ý đến thử nàng. Bọn họ là bạn bè nhiều năm, Quý Dương như thế nào khả năng ở sau lưng Doãn Lạc Hàn, giúp người ngoài như nàng. Nàng sơ suất quá, như thế nào lại dễ dàng liền tin lời nói dối trá của Quý Dương.

Nàng nắm chặt tay, một loại bị trêu chọc nhục nhã dần dần hiện lên trong đầu. Quý Dương cùng Doãn Lạc Hàn là cá mè một lứa, nàng sẽ không lại tin tưởng hắn nói gì, tuyệt  sẽ không.

“Tốt nhất là giống như em nói như vậy.” đôi mắt hắn sâu không thấy đáy hiện lên âm quyệt quang mang, thu hồi uy hiếp ở trên cổ nàng, ngược lại cởi áo trên người , không kiêng nể gì lộ ra thân hình tinh tráng.

Hắn muốn làm gì? Nàng rút lui từng bước, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cuống quít chạy đi, phía sau vang lên thanh âm hắn mặc quần áo.

Nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn tin lời nói của nàng. Hắn chỉ nói muốn đi Hàn Quốc, cũng không nói hắn khi nào thì đi, thật không biết khi nào thì bắt đầu có thể tránh hắn một tuần.

Mặc chỉnh tề, hắn không  nói cùng nàng một câu nào, bước đi ra khỏi phòng.

Một lát sau, hắn đem xe đi vào bãi đỗ xe của tập đoàn Đường Thịnh , trùng hợp xe của Từ Bang cũng tiến vào, hắn đẩy cửa xe ra, xuống xe, Từ Bang mắt sắc thấy được thân ảnh của hắn, một đường chạy chậm lại đây .

“Tổng tài, sớm.”

“Từ trợ lý, chuyên  tôi muốn anh điều tra thế nào ?” Hắn hai tay cắm ở túi , chậm rãi đi thong thả đi ra khỏi bãi đỗ xe. Hắn cảm giác được không thích hợp, Chính Vũ xuất hiện tại bên người cái nữ nhân kia càng ngày càng thường xuyên, hắn nóng lòng muốn  biết chính mình đoán có phải hay không chuẩn xác .

Từ Bang trên mặt hiện ra một ít khó xử,“Tôi đã gọi điện thoại thúc giục qua, đối phương nói gần nhất bận quá, bọn họ có một vài chuyện quan trọng……”

“Vậy đổi một chỗ khác.” Hắn không kiên nhẫn nhíu lại khởi mi, nháy mắt dừng cước bộ,“Từ trợ lý, anh đi theo tôi đã bao lâu? Chẳng lẽ loại sự tình này còn muốn tôi dạy cho anh? anh đi một lần nữa tìm một chỗ có vẻ tin cậy, tiền không là vấn đề, cũng có thể đem tiền trả trước cho họ. Là việc trọng yếu là tôi muốn nhanh nhất biết kết quả, anh hiểu chưa?”

 

Chương 173 : Lo lắng áo cưới

“Đúng vậy, tổng tài.” Không thể tưởng được tổng tài đối với chuyện này lại vội vàng như vậy, Từ Bang cung kính hơi hạ đầu, trong lòng âm thầm nói , ngày đó người phụ trách chỉ nghe ba chữ “ Doãn Lạc Hàn” này liền lập tức ngừng hết mọi việc để diều tra chuyện này.

Ngày hôm qua họ đã đem tư liệu điều tra được tới đây, hắn dựa theo lần trước cùng phó tổng tài ước định, đem tư liệu còn nguyên vẹn giao đến, kết quả là phó tổng tài xem qua tư liệu sau, trầm tư nửa ngày, sau đó mệnh lệnh cho hắn nếu tổng tài có hỏi, hắn nên nói là họ bận quá, thoái thác đi.

Xem tổng tài một bộ vội vã muốn biết kết quả như vậy, phỏng chừng sự tình giấu diếm không được bao lâu, một ngày nào đó sẽ lộ, bất quá có phó tổng tài đằng sau, hắn có thể yên tâm, sau cũng không có trách nhiệm gì.

Mân Huyên xoa mắt đau nhức, buông xuống máy tính bản, ở sô pha nhìn vừa lên phần tư liệu, trước tiên vì tiến vào tạp chí làm mà chuẩn bị chút, hiện tại trong não đã qua bão hòa , vẫn là trước nghỉ ngơi một hồi.

Thực nhàm chán, tại đây trong trong phòng sắp mốc meo này một người thật là buồn, nhìn ngoài cửa sổ sáng lạn ánh dương, đi ra ngoài đi một chút, tán giải sầu cũng tốt.

Nàng chủ ý đã định, lập tức buông máy tính bản xuống, đi nặng nề ra khỏi phòng, đáp thang máy đến đại sảnh, vừa mới chuyển người muốn ngồi ở cửa và vào hoa viên đi một chút, phút chốc như là nghe được phía sau có người ở kêu tên chính mình.

“Mân Mân……Mân Mân……”

Nàng quay đầu vừa thấy, là Chỉ Dao, vui vẻ giơ lên khuôn mặt tươi cười,“Chỉ Dao, sao cậu lại tới đây? Kỳ thật cậu cũng có chuyện của cậu, không cần mỗi ngày đều đến với mình.”

“Không sao,Mân Mân, dù sao mình cũng không có việc gì làm cả!” Chỉ Dao khoát tay áo, lập tức quyết khởi phấn thần,“Lạc ca ca lại bận, giữa trưa lại không thể theo giúp mình, cho nên mình vừa tan học bỏ chạy đến chỗ cậu nơi này. Cậu nhất định phải thu lưu mình nha.”

Nói xong, Chỉ Dao cố ý làm nũng tựa đầu tựa vào vai nàng , Mân Huyên cười cười,“Được, mình thu lưu cậu. Cậu ăn cơm chưa?”

Nàng chính là thuận miệng vừa hỏi, không nghĩ tới Chỉ Dao liên tục lắc đầu,“Còn chưa có, mình bụng rất đói, chúng ta lái xe đi ra ngoài ăn đi, không cần bảo mình ăn đồ ăn trong bệnh viện , mình không thích.”

Mân Huyên không khỏi có chút bật cười, nguyên bản nàng muốn nói bệnh viện này đồ ăn cũng không tệ lắm, nhưng lại nghĩ Chỉ Dao là người được nuông chiều từ bé, cho dù là đồ ăn bệnh viện ngon đến đâu, nàng khẳng định cũng không thích nơi này.

“Nghe lời cậu, mình trước tiên vào trong phòng đổi quần áo, cánh tay của mình không có tiện, cậu phải giúp mình.”

“Cái đó không vấn đề gì.” Chỉ Dao lập tức làm cái thủ thế ok .

Một giờ sau, các nàng ăn xong cơm, Mân Huyên nghĩ đến muốn đi đến chỗ đỗ xe , kết quả Chỉ Dao đột nhiên bị kích động đề nghị muốn đi mua sắm.

Nhất tưởng đến tác phong nhất quán của Chỉ Dao chính là đí mua sắm thấy cái nào có điểm thuận mắt là sẽ mua, tùy ý mà chi trả tiền, mà nàng ở một bên chỉ biết nhìn xem hết hồn, nghĩ vậy một chút nàng vội vàng ngăn cản Chỉ Dao, quyết định đi trên đường cái cuốn một vòng.

Một đường đi một chút dừng lại, nhìn đến một nơi không sai,bước đi vào đi dạo, Chỉ Dao cuống quán mua sắm đại, đột nhiên thấy nhiều con vật nhỏ đặc sắc tiểu điếm, cảm giác thú bông lại thích thú, ngoạn cũng thực vui vẻ, mua thiệt nhiều những con vật nhỏ đáng yêu .

Đi dạo phố, Chỉ Dao thói quen tính kéo cánh tay Mân Huyên, đột nhiên nàng quay đầu toát ra đến một cái nghi vấn.“Mân Mân, cậu có hay không ảo tưởng đến tương lai như thế nào?”

“Ân…… Tương lai a……” Mân Huyên trừng mắt nhìn, bắt đầu còn thật sự nghĩ vấn đề này.

Bộ dạng trên mặt Chỉ Dao lộ ra khuôn mặt tươi cười, đại lực đốt đầu,“Đúng vậy, chính là tương lai cậu muốn cuộc sống thế nào, nam nhân mà cậu muốn có bộ dạng như thế nào? Còn có a, ngôi nhà cho cuộc sống của cậu, sẽ có vài đứa nhỏ, mỗi ngày cậu ở căn phòng lớn trong nhà sẽ làm cái gì……”

Bộ dáng của Chỉ Dao hiện lên vẻ mặt khát khao, nàng nghĩ đến cũng quá xa, còn chưa có tốt nghiệp đâu, cũng đã nghĩ tới gia đình sau này , Mân Huyên thiếu chút nữa không cười ra tiếng.

Nhìn bộ dáng Mân Huyên mím môi cười trộm, Chỉ Dao tức giận ,“Mân Mân, cậu không cần cười, mình là nói thôi,mình gần nhất luôn luôn nghĩ về vấn đề này, dù sao mình sẽ gả cho Lạc ca ca , chậm nhất cũng là chuyên mấy tháng về sau.”

Mân Huyên khóe môi nháy mắt cứng ngắc, phát hiện chính mình đột nhiên nghe cái tin tức đó rốt cuộc cười không nổi . Đúng vậy, nàng nhiều lần nghe Chỉ Dao nhắc tới chuyện sau khi nàng tốt nghiệp sẽ cùng với Doãn Lạc Hàn cử hành hôn lễ.

Nàng ở đâu,sự  nàng tồn tại là cái gì? Bất quá là làm người thứ ba bị khinh thường, không thể gặp qua tình phụ. Trên đời không hề có gió lùa tường, chuyện này không có khả năng giấu diếm bao lâu nữa, nàng thật sự không nghĩ thương tổn Chỉ Dao.

“Mân Mân, cậu xem, áo cưới kia thật đẹp, chúng ta mau đi qua nhìn xem.” Chỉ Dao hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ vào áo cưới trong tủ kính, vẻ mặt hưng phấn.

Nàng bị Chỉ Dao lôi kéo đi vào tiệm áo cưới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kích động của Chỉ Dao, mê luyến cước bộ nhìn bộ áo cưới tráng noãn mà  lưu luyến bồi hồi.

Tượng kia trưng bày cho tinh thuần không tỳ vết màu trắng phủ kín toàn bộ tầm nhìn, tâm giống như nhanh bị một trận khó chịu. Nàng không biết chính mình là như thế nào mà đi ra khỏi tiệm áo cưới kia, lại là như thế nào bị Chỉ Dao lôi kéo đi ở trên đường cái .

Cuối cùng là trong túi Chỉ Dao  phát ra tiếng chuông điện thoại tiếng, chuông dời đi một ít lực chú ý, nàng nghe được Chỉ Dao vui vẻ hoan hô, còn không có hiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị Chỉ Dao lôi kéo hướng bãi đỗ xe đi.

“Chỉ Dao, chúng ta đi đâu?” Ngồi trên xe, Mân Huyên  ánh mắt tràn đầy mê hoặc.

Chỉ Dao đem túi đặt ở sau, xoay người vội vàng phát động xe,“Cha mẹ mình đi du lịch ở  nước ngoài đã về, hiện tại vừa xuống sân bay, ca ca mình không rảnh, bảo mình đi đón,cậu theo mình cùng đi đi.”

“Mình? Mình cũng đi?” Mân Huyên ngữ khí hơi hơi kinh ngạc, nghĩ đến anh trai Chỉ Dao Giản Quân Dịch, lập tức nói,“Không cần , cậu vẫn là cho mình xuống xe,  mình sẽ bắt xe trở lại bệnh viện.”

Chỉ Dao thầm oán ngắm nàng liếc mắt một cái,“Mân Mân, cậu là bằng hữu tốt nhất của mình, là chị em tốt nhất, chúng ta ở chung nhiều như vậy năm, cậu cũng chưa gặp qua cha mẹ mình. Trước kia mỗi lần mời cậu đến nhà mình làm khách, cậu đều nói bận . Hôm nay cậu có rảnh,mình nghĩ đem cậu giới thiệu cho cha mẹ mình biết.”

 

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status