Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 166 - 167

/281


 

Chương 166:Tin tức tuyệt hảo

Trên mặt tuấn tú của Kim Chính Vũ lộ ra vẻ tươi cười, nháy mắt tiêu khí, nói thầm rồi thu hồi điện thoại di động.“Lần này tôi sẽ tha thứ cho em, nhưng em phải  đáp ứng tôi một việc.”

“Chuyện gì?” Tiểu tử này khi nào thì lại bắt đầu học cách nói điều kiện với nàng.

Hắn vi khởi cằm, trong mắt ánh lên một chút tia sáng kỳ dị,“khi tôi từ Hàn Quốc trở về, em phải làm bạn gái của tôi, theo giúp tôi tham gia các hội tiệc.”

“Không thành vấn đề.” Nàng không chút do dự mà đáp ứng, Kim Chính Vũ ở trong nước không nhiều bạn bè,đại khái là muốn nàng cùng đi tham gia tiệc tùng buôn bán linh tinh gì đấy.

“Đúng rồi, Kim Chính Vũ, cậu sáng mai bay a!” sự chú ý của nàng lại chuyển tới chuyện này, Kim Chính Vũ nói là sinh nhật của ba hắn, sẽ là mở một buổi tiệc tối long trọng, như vậy Doãn Lạc Hàn sẽ đi sao?

“Ân……”

Kim Chính Vũ đang muốn trả lời,cửa phòng bệnh mở, một gã nam nhân trung niên mặc đồ tây trang màu đen đi đến, hướng tới phía Kim Chính Vũ đang ngồi ở sô pha, đưa tay mở ra di động đưa cho Kim Chính Vũ.“Tổng giám đốc, chủ tịch đánh điện từ bên Hàn Quốc tới.”

Kim Chính Vũ sắc mặt lập tức biểu tình, hắn tiếp nhận di động, đi đến ban công tiếp nghe.

Ngồi ở sô pha Mân Huyên chỉ nghe đến một loại âm thanh nói chuyện mà đến chính mình nghe cũng không hiểu, đoán người trung niên này gọi là chủ tịch chắc hẳn là phụ thân của Chính Vũ.

Không quá một hồi, Kim Chính Vũ đi đến, di động giao cho nam nhân trung niên, đối phương nhanh chóng lui ra ngoài.

Kim Chính Vũ ánh mắt không có buông tha, tiếng nói có chút u ám,“Mân Mân, tôi một hồi phải đi .”

“Nhanh như vậy a, không thể cùng nhau ăn xong cơm trưa đã lại đi sao?” Nàng trong lòng có một chút thất vọng nho nhỏ, lại nhìn đầy thức ăn nóng hổi ở trên bàn, nhiều như vậy một người thế nào nuốt trôi.

Kim Chính Vũ phiết một chút thần, ngữ khí bất đắc dĩ,“Cha tôi gọi điện thoại lại đây,nói tôi lập tức xác định thời gian cụ thể Lạc đi Hàn Quốc.”

“Ách……  vị hôn phu của Chỉ Dao cũng phải đi?” Nàng lo sợ bất an mà nói ra kiểu xưng hô này, che dấu tiếng nói vui mừng không thôi. Nàng đoán dược đúng vậy, Doãn Lạc Hàn quả nhiên cũng phải đi Hàn Quốc.

Kim Chính Vũ nhéo khuôn mặt của nàng,“Em đã quên sao? Lạc là anh họ của ta, cha ta là dượng của anh ấy,ông ấy sinh nhật đương nhiên Lạc phải tới tham dự.”

“Nga, là như thế này a.” Nàng bộ dáng giả bộ nhớ tới đến, trên thực tế trong lòng sớm đã mở nhạc mừng thầm, tiện đà làm bộ như thuận miệng vừa hỏi,“vậy chắc hắn muốn đi vài ngày? Hẳn là sẽ không lâu lắm, sinh nhật tiệc tối đại khái chính là một ngày.”

“Nguyên bản hẳn là như vậy.” Hắn nhún nhún vai,chuyển đến ngữ điệu lạnh nhạt ,“Nhưng là tập đoàn Đường Thịnh cùng Với Kim thị chúng tôi có ý hợp tác rất nhiều hạng mục lẫn nhau. Chúng tôi Kim thị ở Hàn Quốc chủ yếu là kinh doanh khách sạn cao cấp, Lạc năm kia đã đầu tư vào khách sạn, hợp đồng sắp đến kỳ , lần này cha tôi đã nghĩ cùng Lạc tiếp tục trao đổi chuyện hợp tác……”

Kim Chính Vũ không hề che giấu, thực sự kể lại, khả năng nàng đã hoàn toàn không có tâm tư để nghe đi , trong đầu óc đều là sự kiện tốt tên Doãn Lạc Hàn kia phải rời khỏi nơi này vài ngày, mỗi ngày làm việc nàng sẽ không bao giờ phải nhìn sắc mặt hắn nữa, có thể tự do thoải mái vài ngày . Còn có Chỉ Dao mỗi lần đều đến nơi đây nói chuyện cùng nàng, trong lòng áy náy cũng sẽ bởi vậy mà được vơi đi.

“…… Cho nên anh ấy lần này khả năng là sẽ đi một tuần ……”lỗ tai của nàng tự động loại bỏ mọi ý nghĩ, cuối cùng bắt được những lời này.

Thấy nàng vẻ mặt trầm tư biểu tình, Kim Chính Vũ tạm dừng một chút, không khỏi hỏi ,“Mân Mân, em đang nghe sao?”

“Ân, tôi đang nghe, cậu cứ tiếp tục nói.” Nàng hoang mang không ngừng , trong lòng sớm mở nhạc vui mừng, một tuần thời gian thật tốt quá, so với nàng dự đoán thời gian còn dài hơn một ít.

“Không có, tôi nói xong rồi.” Hắn vắt hai tay, đôi mắt thâm tình dừng lại trên khuôn mặt của nàng, trong giọng nói có chút tính trẻ con.“Mân Mân , tôi đi hai tuần, em đã nói em sẽ nhớ tôi.em sẽ gửi thư cho tôi, tôi có thời gian rảnh sẽ gọi điện cho em.”

“Tôi nói sẽ liên lạc với cậu, đương nhiên sẽ giữ lời nói.” Nàng miệng đầy đáp ứng,“Nhưng là nơi này tôi  không có máy tính, không thể gửi thư , nếu không tôi đến lúc đó sẽ gửi tin nhắn cho cậu……”

“Đương nhiên là có phương tiện để gửi thư.” Hắn trêu tức cười cười, thân thủ chỉ hướng bên bàn trà.

Nàng thế này mới chú ý tới trên bàn trà có một chiếc máy tính bản màu bạc, đi qua thấy, mặt trên rõ ràng chữ macbookpro tiếng Anh, là loại máy tính bản tốt nhất vừa mới ra.

“Đây là cho tôi ?” Nàng chỉ vào chóp mũi của chính mình, không thể tin được hỏi .“Vì cái gì?”

“Tặng đồ cho nữ nhân mình thích còn cần lý do sao?” Hắn từ chối cho ý kiến, trên mặt xẹt qua một chút ý cười.“địa chỉ hòm thư tôi đã đặt trên mặt bàn, đừng quên gửi thư cho tôi.”

Như vậy gì đó nàng không thể hiểu, thà rằng gọi điện thoại quốc tế đường dài cho hắn, nàng cũng quyết sẽ không hội nhận cái này, ngẩng đầu vừa định cự tuyệt, lại phát hiện trong phòng còn lại mỗi một mình nàng.

Hắn rất hiểu biết cá tính của nàng, biết nàng sẽ không nhận, cho nên thừa lúc nàng không chú ý thời mà rời đi.

Gặp lại hắn hẳn là chuyện của hai tuần sau , nàng ngồi ở sô pha nhìn máy tính bản loang lanh kia, nghĩ đến hắn nói câu kia “Tặng đồ cho nữ nhân mình thích còn cần lý do sao”, khóe miệng lướt qua vài tia cười sáng lạn.

“Oa! Đúng là phong phú nha!” Một câu tán thưởng nhất thời đã kéo suy nghĩ của nàng lại, không cần ngẩng đầu đều biết người nói là Chỉ Dao.

“Mân Mân, này nhất định là Kim Chính Vũ an bài .” Chỉ Dao nhìn chằm chằm trên bàn cơm đầy thức ăn phong phú, như là thấy cái gì giống trong bảo tàng mà hưng phấn.“Xem ra chúng ta bốn người hôn lễ ngày đó không xa đâu!”

“Chỉ Dao, cậu nghĩ đến cũng nhiều quá!” Chỉ Dao lúc nào cũng đem chuyện này nói tại miệng, thực làm nàng không có biện pháp. Mân Huyên bất đắc dĩ phe phẩy đầu, đi đến bàn ăn,“Nhiều thức ăn như vậy, mình một người ăn không vô, cùng nhau ăn đi.”

“Được.” Chỉ Dao không khách khí ngồi xuống, hai người bắt đầu hưởng dụng bữa trưa phong phú.

Chương 167: Săn sóc tỉ mỉ

Nếm qua bữa cơm trưa, cùng Chỉ Dao nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Chỉ Dao bị kích động một bên đặt túi lv , vẻ mặt bộ dáng tiểu nữ nhân,“Mân Mân, mình phải đi, cùng với Lạc ca ca  một hồi đi đến công ty .”

“Ân, cẩn thận lái xe, chúc vui vẻ.”Mân Huyên lắc lắc đầu, thần sắc tự nhiên, kỳ thật trong lòng âm thầm một trận buồn khổ, vừa nghe đến Chỉ Dao muốn đi tìm Doãn Lạc Hàn, cái cảm giác áy náy như đã bị một loại tình cảm chua sót thay thế.

Ai, gần nhất chính mình thật sự là tò mò quá, nàng vô lực ngồi vào sô pha , trong TV  phát chương trình thực sự buồn tẻ, tùy tay ấn điều khiển từ xa.

Nhìn trên bàn trà máy tính bản, tay phải theo bản năng ấn hạ nguồn điện.

Ban ngày thời gian dài lại nhàm chán, Kim Chính Vũ đi rồi , chỉ có Chỉ Dao khả năng sẽ ngẫu nhiên đến nói chuyện cùng nàng, nhưng là Doãn Lạc Hàn lại đến ban đêm, ban ngày lại là nàng không nghĩ đi qua thời khắc. Bất quá ban đêm hắn cùng nàng đồng giường  không lâu , ít nhất có thời gian một tuần nàng có thể sẽ không cần lại nhìn đến hắn.

Biểu hiện bình sáng, nàng thử xem có thể hay không lên mạng, kết quả rất nhanh liền thuận lợi đi lên.

Ong ong ông…… Di động tại trên bàn trà vang lên không ngừng, nàng di động tới thử bia thủ ngược lại cầm lấy di động, nhìn màn hình hiển thị , kinh ngạc một chút, là Thiếu Đằng

Hắn tìm nàng làm cái gì? lần vừa rồi gặp mặt là ở siêu thị, lúc ấy nàng dường như nói với hắn là sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn, khả năng là ngược lại nàng đem chuyện này để sau đầu , Thiếu Đằng khẳng định là chờ điện thoại của nàng đã lâu.

Nàng cõi lòng xin lỗi ấn hạ tiếp nghe kiện,“Thiếu Đằng, anh tìm tôi.”

“Mân Mân, em như thế nào không gọi điện cho anh, anh luôn luôn tại chờ điện thoại của em, anh biết em vừa muốn đi học, vừa muốn đi làm, nhưng là……”vừa tiếp điện thoại, tiếng nói nhu hòa của Thiếu Đằng có chút vội vàng.

“Thực xin lỗi, tôi gần nhất đã quên, không có gọi điện thoại cho anh. Sắp tốt nghiệp , nên có nhiều việc” Nàng nhanh chóng giải thích cho sự trách móc của hắn, chỉ có thể dùng lý do qua loa này, âm thầm trách cứ bản thân, như thế nào lại đem chuyện này quên mất.

“Mân Mân, em gạt anh, anh đã biết chuyện của em .” giọng nói của Thiếu Đằng ở điện thoại có vẻ  có điểm khó thở mấy phá hư, nàng trong lòng lộp bộp một chút, hắn nói chuyện của nàng sẽ không là chuyện của nàng cùng Doãn Lạc Hàn chứ……

Nàng không dám tưởng tượng nữa, cuống quít ra tiếng giải thích,“Thiếu Đằng, anh trước không cần kích động, tôi thừa nhận chuyện này tôi sai lầm rồi, ta không nên làm như vậy, nhưng là tôi là bị buộc ……”

“Bị buộc?” trong Microphone thanh âm của Thiếu Đằng hơi hơi sửng sốt,“Mân Mân, chuyện em tạm nghỉ học  là ai bức em, có phải hay không cha anh? Mau nói cho anh biết……”

Ách…… Tạm nghỉ học? Hắn chỉ là chuyện  tạm nghỉ học, không phải là chuyện nàng bị Doãn Lạc Hàn bức khâm phục phụ ? Nàng thở phào , dựa vào sô pha .

“Thiếu Đằng, kỳ thật tôi không phải tạm nghỉ học, tôi đã tìm được một công việc, sau đó liền cùng trường học thương lượng một chút, có thể làm việc trước, đến lúc đó chỉ cần tham gia tốt nghiệp ngành học cuộc thi là đến nơi.”

“Nga, là như thế này.” Thiếu Đằng ngữ khí một chút bình tĩnh trở lại, lập tức hỏi,”Em tìm được công việc gì? Anh nghĩ sẽ tìm cho em một công việc ở trong công ty.”

“Không phiền toái anh , Thiếu Đằng, cám ơn ý tốt của anh.” Nàng biết Thiếu Đằng đối với nàng vẫn là thực quan tâm, nhưng là như vậy quan tâm nàng thật sự không thể báo đáp, cũng không thể  thừa nhận.

“Mân Mân.” Ngữ khí trong Microphone của Thiếu Đằng đột nhiên trở nên có chút muốn nói lại thôi,“em lần trước nói cùng với anh gặp mặt nói chuyện một chút, anh nghĩ hôm nay gặp mặt được không?”

“Hôm nay –” Nàng kéo dài thanh âm, nâng mắt thấy trên cánh tay trái chính mình  còn băng thạch cao,“Tôi khả năng……”

“Không cần cự tuyệt anh, chúng ta đã nửa tháng không có gặp mặt , nửa tháng này đã xảy ra thật nhiều chuyện, hơn nữa anh có thiệt nhiều điều muốn nói với em.”thanh âm của Thiếu Đằng mềm nhẹ  mang theo một tia cầu xin, cuối cùng hắn lại tăng thêm một câu,“Anh còn có chút manh mối về năm đó  ba ba của em ngộ sát……”

“Thật vậy chăng?anh tra được chút manh mối gì? Lúc ấy có phải hay không còn có người khác chứng kiến ở đấy?” Nàng liên thanh hỏi.

Mấy năm nay nàng cũng luôn luôn tìm kiếm về vụ giết người mười một năm trước, khả kỳ quái là, về vụ án năm đó,các tạp chí cùng báo chí tất cả đều không có, không hề có bóng dáng có thể tìm ra, như là ở sau lưng có có người thao túng hết thảy chuyện này.

Người phía sau màn độc thủ này đến tột cùng là ai? Đây là chuyện mà nhiều năm qua như vậy  nàng thủy chung  tự hỏi, cùng tra tìm bằng chứng.

“Chúng ta gặp mặt nói sau được không? Nửa giờ sau anh chờ em ở quán cà phê lần trước chúng ta gặp mặt.” Thiếu Đằng nhẹ giọng nói xong, như là sợ hãi nàng cự tuyệt, nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nàng đang nghĩ rốt cuộc muốn hay không đi gặp hắn, cuối cùng quyết định vẫn là đi một lần có vẻ tốt, bởi vì nàng thật sự muốn biết Thiếu Đằng miệng sở nhắc tới manh mối đến tột cùng là cái gì.

Chủ ý một tá định, nàng đi vào  toilet rửa mặt chải đầu một phen, sau đó ở hành lí lấy ra một bộ sạch sẽ quần áo, ấn hạ ở sô pha giữ cái nút, rất nhanh còn có một  hộ sĩ lại đây , đối phương giúp nàng thay quần áo theo yêu cầu của nàng.

Tiền thuốc men đều là Doãn Lạc Hàn trả , nói không chừng nơi này còn có cơ sở ngầm của hắn, e sợ chuyện nàng ra ngoài sẽ rơi vào tai hắn, nàng thản nhiên tự đắc ở ban công phơi nắng, đợi cho hộ sĩ kia đi rồi , sau đó nàng mới lặng lẽ mở cửa, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Theo tắc xi  đến, nàng thẳng đến quán cà phê, thực thuận lợi ở lần trước nhìn  vị trí  tìm được thân ảnh của Thiếu Đằng , nàng vội vàng chạy đi qua.

“Mân Mân, tay em làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?” Thiếu Đằng kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh tay bó thạch cao của nàng, theo chỗ ngồi  đứng lên.

“Không có việc gì, chính là gãy xương rất nhỏ. Tôi đi đường không cẩn thận bị nghênh diện kỵ đua xe nhân dùng sức đụng phải một chút, ngã sấp xuống , kết quả là thành như vậy.” Miệng nàng cực tự nhiên giải thích , ở trước mặt Chỉ Dao cùng Kim Chính Vũ cũng nói là lý do này.

“Em như thế nào lại không cẩn thận như vậy, lần sau đi đường nhất định phải chú ý, biết không?” Thiếu Đằng thanh tú mi ninh cùng một chỗ, đi qua kéo ghế cho nàng.

“Cám ơn!” Nàng cười cười, Thiếu Đằng vẫn là như vậy săn sóc tỉ mỉ, xoay người ngồi xuống.

Bồi bàn bưng tới cà phê hương thuần, nàng chỉ dùng thìa quấy vài cái, liền vội vàng hỏi,“Anh ở điện thoại nói chuyện của cha tôi, tôi muốn biết anh tra được manh mối gì? Vẫn là…… anh tra được cái gì về thúc thúc tôi……”

 

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status