Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 163 - 164

/281


 

 Chương 163: Nhẫn tâm

Nửa đêm, đúng là thuốc gây mê sâu tới nhiễu thời điểm, bởi vì không có khám gấp, vài tên  hộ sĩ ở đại sảnh thu ngân của bệnh viện khái hạt dưa nói chuyện phiếm, phái dài dòng ban đêm.

“…… Tôi hôm nay đi ngang qua hoa viên…… thấy thực sự là một đôi nam tài nữ sắc……”

“Là nha, tôi cũng thấy được…… Cái bộ dáng của nam nhân kia cũng thật soái khí, phụ giúp cái cô gái kia ở hoa viên tản bộ……

“…… Trên tay băng thạch cao, rõ ràng chân không có bị thương, cái nam nhân kia còn dùng xe lăn phụ giúp…… Thực lãng mạn……”

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa bệnh viện, cước bộ thấp ổn mà nhẹ nhàng chậm chạp, thế cho nên này đó mấy hộ sĩ tán gẫu chuyện không chú ý tới.

“Tôi mấy ngày hôm trước dường như đọc ở tạp chí buôn bán có thấy nam nhân này, nghe nói mới từ tổng công ty ở Hàn Quốc trở về, tuổi còn trẻ liền ở trong nước tiếp quản hơn mười khách sạn  năm sao cấp cao……”

“Thật vậy chăng? Thật có tiền nha…… Cái cô gái kia thực may mắn……vừa được bạn trai săn sóc lại nhiều tiền……”

“Nếu là của tôi, đang ngủ đều phải tỉnh để cười ……”

“Khanh khách…… Nằm mơ đi cô……”

Doãn Lạc Hàn nguyên lai không để ý đến hộ sĩ đó tán gẫu cái gì, khả năng lỗ tai tổng đã tự động tiếp thu chuyện này đó họ nói với nhau, kết quả một chữ cũng không rơi ra mà là hoàn toàn rơi vào trong đầu.

Thân thủ ấn hạ nút thang máy, con ngươi đen hẹp dài híp lại, nữ nhân chết tiệt, hôm nay cố ý cùng Chính Vũ ở hoa viên trình diễn trò thân mật, nàng có phải hay không e sợ cho người khác không biết.

Hắn đi ra thang máy, bước đi hướng phòng 605, dùng sức đẩy cửa ra.

Đang ngủ say, một trận cửa mở chấn động màng tai, nàng chợt bừng tỉnh , bởi vì lâu dài thời gian bảo trì cùng động tác ngủ ở sô pha,tay nắm bắt đầu  đau nhức cổ ngẩng đầu lên, đón nhận một đạo tầm mắt âm hàn lợi hại.

Nàng nghĩ là gió thổi ngoài cửa phòng bệnh, lại không nghĩ rằng là Doãn Lạc Hàn.

“Em có hay không muốn cùng ta nói chuyện ?” Hắn khẽ mở miệng,phụt ra lời nói hàn khí làm cho người ta sợ hãi.

Hắn xanh mặt, thoạt nhìn không thích hợp, cẩn thận suy tư về chính mình dường như không có làm cái chuyện gì ngỗ nghịch với hắn, hôm nay cũng không đi tạp chí. Hắn phát hỏa cái gì?

“Anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ nơi này là tốt rồi.” Nàng nguyên bản không nghĩ sẽ nói chuyện với hắn , nhưng nhất nghĩ đến bởi vậy lại sẽ chọc giận hắn, vì thế tùy tiện tìm đề tài.

“Thoạt nhìn em ở tại bệnh viện tuyệt không chán nản, ngược lại thực khoái trá.” Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường nhìn đến bình hoa  rõ ràng là cắm những bông hồng ướt át kiều diễm.

Hắn một hồi ngủ ở trên giường, không thích tủ đầu giường của nữ nhân cắm hoa tươi, cho nên hắn giận, vẫn là…… Hắn là vì những bông hoa này mà sinh khí.

Mặc kệ là kết quả thế nào, cũng không muốn nàng nhìn đến , nàng một tay khó khăn đứng dậy, đi hướng tủ đầu giường, tính đem bình hoa kia chuyển qua để tầm mắt hắn nhìn không tới, như vậy tổng có thể đi.

Ngay tại lúc ngón tay nàng sắp chạm được bình hoa kia, tay kia hắn lấy nhanh tốc độ hơn đoạt đi, nàng xoay người nhìn hắn, hắn đã cầm bình hoa kia bước đi hướng ban công,khi  nàng ý thức được hắn thời điểm này muốn làm gì đã không còn kịp rồi.

Những bông hoa hồng theo tay hắn, trình đường vòng cung mén xuống phía dưới cùng đêm tối, sau đó hắn đi nhanh về trong phòng, ban công ở phía sau hắn phát ra một tiếng nổ.

Hắn thế nhưng đem hoa hồng ném, đây là Kim Chính Vũ tặng cho nàng , là nàng đời này nhận được thứ hoa nàng thích nhất, hắn dựa vào cái gì ném nó xuống,lửa giận trong ngực nháy mắt bốc cháy lên.

Tay phải gắt gao thu khởi vạt áo trước ngực, nàng muốn hướng hắn rống to, nhưng nàng bắt buộc bản thân  nhịn xuống , nàng đã muốn lười tái nói với hắn một câu gì.

“Em mất hứng?” Hắn châm biếm gợi lên thần, sâu không thấy đáy con ngươi đen ở trong phòng phá lệ u ám.

Nàng gắt gao cắn môi không có ra tiếng, tầm mắt bay nhanh ngắm liếc mắt một cái đồng hồ treo trên tường, qua mấy chục giây, giống như người  không có việc gì dùng ngữ điệu bình tĩnh nói ,“Đã khuya , nghỉ ngơi đi, anh ngày mai còn muốn đi làm.”

Hắn thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm mặt của nàng, ý đồ tìm được gì một tia khác thường, kết quả nàng bình tĩnh làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Thoáng chốc, hắn cảm thấy hành vi của chính mình có điểm ngây thơ buồn cười, hành động ném hoa hồng xuống sẽ chỉ làm chính mình tâm càng thêm bại lộ không thể nghi ngờ, hắn để ý Chính Vũ đưa hoa tặng nàng.

Này ý nghĩa là gì? Hắn để ý nàng sao? Không, không có khả năng, đêm nay khả năng rượu uống có điểm nhiều, hắn có men say, này nhất định lại là thấy lỗi chính mình. Hắn biết rõ chính mình chán ghét nữ nhân này, như thế nào khả năng để ý.

Hắn muốn mượn cớ phát hỏa, muốn chọn tật xấu của nàng  đến nói cho chính mình vừa rồi hành vi là phản đối , nàng là tình phụ của hắn, mà không nên sau lưng hắn lại cùng nam nhân khác, lại càng không hẳn là nhận hoa của người khác phái.

Nhưng là, phản ứng của nàng trầm mặc mà dịu ngoan, làm cho hắn không thể nào bắt được sơ hở. ở trên mặt tà che khuất mặt của nàng, nàng vô thanh vô tức ngồi trở lại sô pha , một lần nữa nằm trở về, ngược lại nhắm mắt lại, như là một bộ dáng vây cực.

Hắn đi đến giường lớn, tùy tay bỏ đi áo trên người, nằm lên trên giường. Trên cổ tay chui biểu hiện một chút chung , mấy ngày nay hắn mỗi đêm đều đã đến nơi đây báo danh, Doãn Lạc Hàn như vậy thật khác thường, ngay cả chính hắn đều cảm thấy buồn cười.

Dĩ vãng hắn cơ hồ ban đêm cùng hắn  trên giường là nữ nhân là bộ dáng gì, hắn chỉ cần đối phương cung cấp cho chính mình cảm giác mới mẻ, làm cho chính mình có thể đem quá thừa tinh lực phát tiết , cuối cùng có thể mệt mỏi ngủ, đây mới là mục đích cuối cùng .

Tối hôm qua hắn cùng nữ người mẫu kia cái gì cũng không có làm, hắn tắm rửa xong, ôm đã sớm nữ nhân không mặc quần áo, lại tổng cũng vô pháp tập trung tinh lực, hắn chán ghét đối phương trên người đặc mùi nước hoa, người kia  ở bên tai tiếng nói ra vẻ yếu ớt, còn có kia trương đồ nhiều lắm phấn mặt cùng cơ hồ đôi môi yếu giọt đến xuất huyết.

Tóm lại, hắn phát hiện chính mình một chút tính thú đều không có, dùng hé ra chi phiếu cho cái người mẫu kia , hắn nằm ở giường lớn phòng tổng thống, lại không tự chủ được nhớ tới nằm ở bệnh viện ôm thân thể mềm mại tản ra mùi thơm dễ chịu kia.

Trong tiềm thức hắn tựa hồ đối thân thể của hắn có nào đó ỷ lại, đến cuối cùng hắn chỉ có thể như vậy lý giải.

 Chương 164: Chợt lo lắng

Trong tiềm thức hắn tựa hồ đối với thân thể của nàng có tính ỷ lại, đến cuối cùng thì hắn cũng chỉ có thể như vậy mà lý giải.

Nàng là tình phụ của hắn, thân thể của nàng đương nhiên thuộc về hắn, nếu hắn có hứng thú với thân thể của nàng, hắn tất nhiên sẽ không vi phạm ý nguyện của bản thân, vì thế tối hôm qua nửa đêm hắn lái xe đến bệnh viện, thản nhiên nằm ở bên người nàng.

Một đêm ngủ cực an ổn, hôm nay buổi sáng khi tỉnh lại, hắn quyết định đêm nay còn có thể lại đây.

Yên tĩnh trong phòng phát ra hơi thở rất nhỏ của nàng, nàng đang ngủ, mắt hắn nhìn cái chăn trên người, lại khẽ ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh đang cuộn mình ở trên sô pha, một tia thương hại theo đáy lòng chui ra.

Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, khi trở về trong tay có cầm một cái chăn bông, tiện đà đắp lên người nàng, hắn nói cho bản thân biết đơn giản đây chỉ là vì thương hại, cũng không phải bởi vì lý do buồn cười nào khác.

Thấy nàng ngủ như vậy, chính mình cũng không ý thức có chút mệt nhọc, hắn xoay người nằm trở lại trên giường.

Sau một lát,thân ảnh  nhỏ nằm ở sô pha cử động, hai tròng mắt trong nháy mắt mở ra,căn bản là nàng  không có ngủ, nàng chính là yên lặng chờ hắn ngủ, sau đó đi làm chuyện mà vừa rồi nàng phải nhẫn nhịn đè xuống.

Trợn tròn mắt, yên lặng nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, nàng tính đợi thêm lát nữa .

Ước chừng đã qua nửa giờ, trăm phần trăm xác định người nằm ở trên giường đã ngủ, nàng chậm rãi ngồi dậy.

Xốc chăn bông lên, dừng một chút, nàng vừa rồi nhắm mắt lại, nhưng rất rõ ràng cảm giác được hắn đắp cho mình một chiếc chăn, cái loại động tác vừa mềm mại cùng thương tiếc này, làm cho đáy lòng nàng không khỏi lướt qua một tia ấm áp.

Phút chốc, nghĩ tới hắn đã vô lý ném những bông hoa hồng kia xuống, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn thân ảnh ở trên giường lớn, sau đó nhẹ nhàng đi giầy vào, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng mở cửa.

Chạy đến dưới lầu, đi đến cửa đại sảnh, một trận gió lạnh thổi tới, bản năng rùng mình một cái, đi ra rất vội vàng, chưa kịp mặc thêm áo khoác, bất quá mặc kệ , đi tìm hoa hồng kia trước rồi nói sau.

Nàng theo trí nhớ của chính mình, nhờ vào đèn đường của bệnh viên, hướng chạy đến đám cây cối, nếu nàng lúc trước nhìn đúng thì hoa hồng kia chính là bị Doãn Lạc Hàn ném tới nơi này.

Nữ nhân kia đang làm cái gì? Đứng ở ban công một thân ảnh cao lớn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cái thân ảnh kia đang kiếm tìm gì đó ở phía đám cây cối. Đáng giận! Nàng sẽ không là ở đó tìm hoa chứ.

Rốt cuộc ở nơi nào? Nàng nhớ rõ ràng là hướng này nhưng như thế nào lại không thấy đâu.

Gió lạnh không lưu tình chút nào tiến vào bộ quần áo mỏng manh mặc trên người, nàng lạnh đến nỗi răng cứ thế mà run lên,cánh tay bó thạch cao cẩn thận tránh những nhánh cây, tay phải không ngừng mà vén những nhánh cây ,cúi đầu cẩn thận tìm kiếm.

Hoa hồng kia chính  là Kim Chính Vũ đưa , cũng là nàng đời này nhận được thứ hoa mình thích, nàng thực quý trọng, không nghĩ cứ như vậy bị tên Doãn Lạc Hàn kia tùy tiện ném xuống, nàng nhất định phải tìm lại.

Đôi mắt Doãn Lạc Hàn rét lạnh thấy cách đó không xa tiểu thân ảnh gian nan ở cây cối tìm kiếm, nữ nhân ngu ngốc, hắn nôn nóng ở ban công thượng, đi thong thả bước, ở tầng sáu tầm nhìn thật tốt, hắn đứng ở chỗ này liếc mắt một cái liền thấy được vị trí hoa kia hoàn toàn tương phản với vị trí mà nàng đang tìm.

Hiện tại là tháng tư, ban ngày cùng ban đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hắn dù mặc nhất kiện quần áo mà vẫn  cảm thấy lạnh thấu xương, lại càng không có nói đến cái nữ nhân dưới lầu kia.

ở chỗ nào? Chẳng lẽ là nàng lầm phương hướng sao?

Trên người quần áo đã  bị nước sương nhánh cây dính vào, nàng nhịn không được hắt xì cái, đẩy nhánh cây che ở trước mắt ra, nàng xoay người, hướng bốn phía nhìn lại, trừ bỏ lá cây vẫn là cái gì cũng không thấy được.

Lại đi tới phía trước tìm xem, phía trước có cái gì đó phát sáng. Thắng lợi ngay tại trước mắt, nàng liều mạng chạy về phía trước, cái mũi cảm giác được không tốt, không khỏi lại liên tục hắt xì hai cái.

Nàng nhu nhu ngứa cái mũi, bất ngờ không kịp phòng thủ một thân ảnh nhanh chóng tới gần chính mình.

Nàng trong lòng căng thẳng, vừa định quay đầu, cả người đột nhiên bị người phía sau ôm ngang lấy, chỉ cảm thấy đến một trận lay chuyển, chờ nàng ổn định thần lại, bản thân đã bị đối phương khiêng lên vai.

Doãn Lạc Hàn, trừ hắn ra thì còn có ai.

“Anh muốn làm gì?” Nàng kêu sợ hãi lấy cánh tay đánh phía sau lưng hắn, không biết có phải là hắn cố ý, cánh tay trái của nàng an ổn gác lại trên bả vai rộng lớn của hắn.

“Nữ nhân ngu ngốc, buổi tối em đi ra đây làm gì? Trở về ngủ!” Hắn lớn tiếng khiển trách , không để ý nàng xoay đánh, bước đi hướng cửa đại sảnh bệnh viện, hắn cũng không nghĩ bị các hộ sĩ ở đại sảnh hiện tại nhìn thấy một màn này.

“Anh buông tôi xuống, tôi chính mình sẽ tự đi.” Cả người bị bắt hướng lên, đầu sung huyết lợi hại, nàng cảm thấy khó chịu cực.

“Thả em xuống, cho em tiếp tục vụng trộm chạy tới đó tìm hoa kia?” Hắn mãn hàm châm chọc hừ lạnh , khiêng nàng đến thang máy.

Nàng cắn môi không có tiếng vang, cũng may hiện tại là đêm khuya, trong thang máy một người cũng không có, bằng không nàng ngày mai cũng không dám đi ra cửa phòng bệnh.

Trở lại phòng, hắn đem nàng đặt ở trên giường, cái chăn, bản thân nàng muốn ngủ ở sô pha, lại bị hắn ấn xuống, nàng không tình nguyện nằm ở trên giường.

Tiến vào trong chăn ấm áp thân hình nhích lại gần, thân thủ đem nàng kéo vào trong lòng, thân thể nàng phát run vì lạnh chợt thấy lo lắng, không dám quay đầu nhìn hắn, bởi vì khóe mắt nàng nhìn thấy hắn nhìn chăm chú vào chính mình.

Lúc nàng đi ra phòng bệnh, hắn khẳng định còn chưa có ngủ , nàng hối hận nghĩ, sớm biết rằng là như thế này nàng nên chờ thêm một lúc nữa.

Theo sự hiểu biết của nàng về hắn, nàng giả bộ ngủ, sau đó lại chuồn ra đi tìm hoa hồng, hắn nhất định sẽ giận dữ đi, nàng nhắm mắt lại, yên lặng đợi cơn giận dữ của hắn .

Đợi nửa ngày,trong dự đoán nàng đợi đến một âm thanh lãnh liệt, hắn lại càng không có động tác gì, nàng mở một con mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của hắn ở bên cạnh ,trên mặt một bộ dáng nhu hòa, đều đều tiếng hít thở, hắn đang ngủ.

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status