“Xèo xèo”.
Tia linh hồn Võ Vương bay ra mang theo một ý niệm cay độc chưa bay được vài thước đã bị những đoàn khí vụ màu đỏ lập tức thiêu rụi. Kim Nam khẽ nhếch mép cười coi thường, chính hắn đã dùng một tia nội khí mỏng manh vừa mới hồi phục chút ít điều động làn khí vụ màu đỏ kia ở trong vụ nổ tàn bạo vẫn đang hoành hành phía dưới để thiêu đốt linh hồn Võ Vương.
Quét mắt nhìn xuống phía dưới, va chạm kịch liệt giữa hai đại pháp kĩ tạo ra vẫn đang tạo ra những trận sóng nhiệt chưa dứt. Thân thể Kim Nam lúc này đã cạn kiệt nội khí. Cũng tốt, vì như vậy làm giảm đi sự thống khổ về chênh lệch lực lượng trong thân thể hắn đi rất nhiều. Lúc tồn tại tối đa hùng hậu lực lượng nội khí, Kim Nam không chỉ vừa phải suy tính đối sách với Võ Vương mà còn phải đồng thời kiểm soát nội khí một cách linh hoạt tránh để cho thân thể bạo nổ vì lực lượng nội khí quá chênh lệch với Tín Ngưỡng lực.
Mặt khác, Kim Nam cũng nhận được không ít Tín Ngưỡng lực từ đâu tăng thêm mới có thể cầm cự đến giờ này. Hắn đoán rất có khả năng đám người Tạ Đình sinh ra một chút cảm kích đối với hắn nên Tín Ngưỡng lực mới có thể tăng thêm như vậy.
Không suy nghĩ nhiều nữa, trận chiến với Võ Vương cũng đã kết thúc, lúc này không còn sự uy hiếp nào đến với Kim Nam hắn nữa. Kim Nam liền lẳng lặng ngồi xuống thiền định từ từ điều tiết thân thể để nhanh chóng gia tăng hấp thu nội khí.
Nội khí tuy có cạn kiệt, nhưng thực tế không phải là hắn không còn hứng chịu sự thống khổ từ chênh lệch lực lượng. Sự thống khổ mà chênh lệch lực lượng đem lại tồn tại không nhiều nhất ở kinh mạch hắn mà chính là ở nội đan. Một ngày tu vi Tín Ngưỡng còn chưa tăng tiến, hắn vẫn có khả năng bị bạo nổ thân thể. Nhắm mắt bỏ qua mọi thứ xung quanh, Kim Nam chìm vào cảnh giới tu luyện đỉnh điểm.
…
“Gia chủ, Thạch Thất thành xảy ra chuyện lớn rồi!”.
“Mau nói?”.
Lão giả áo tím đang mân mê nhánh hoa đào chợt nheo mắt lại chú ý về phía tên quản gia. Tên quản gia thấy vậy liền lập tức chắp tay lại không dám chậm trễ.
“Bẩm gia chủ, trụ Kình Thiên bỗng chuyển màu đỏ”.
“Võ Vương đã chết rồi sao?”.
Lão giả áo tím lồng mày co dựt ngạc nhiên. Lát sau trầm tĩnh lại có vẻ suy tính. Tên quản gia thấy vậy liền tiếp tục nói.
“Có lẽ chính là như vậy, trụ Kình Thiên chuyển màu đỏ báo hiệu chắc chắn Võ Vương thành chủ đã chết. Gia chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ, Võ Vương chết vị trí thành chủ này nhất định các gia tộc khác sẽ nhòm ngó”.
Lão giả áo tím trầm ngâm một lát rồi vội cất giọng:
“Ngươi mau điều tra xem kẻ nào gây ra chuyện này, ta đoán chắc không có một gia tộc nào giám làm một chuyện ngu suẩn như vậy. Tạm thời vẫn không nên đánh động, nên điều tra một cách kín kẽ”.
“Tại hạ biết rõ”.
Tên quản gia lập tức lắc mình biến mất. Lão giả áo tím tiếp tục trầm ngâm, lát sau lão ta vuốt vuốt chòm râu trắng muốt của mình vài cái tỏ vẻ đắc ý rồi lắc lắc cái đầu cũng lập tức biến mất.
…
“Ngươi nói sao? Trụ Kình Thiên chuyển màu đỏ? Ha ha… Tốt, thời cơ của gia tộc ta đến rồi. Mau mau thông báo cho các chi tộc, chúng ta chuẩn bị hành động ».
Tại một tòa đại điện phi thăng có những thanh sắt tua tủa ra như những chiếc gai. Hắc phát lão nhân tỏ vẻ sung sướng đảo mắt nhìn xuống dưới nhìn tên thuộc hạ mau chóng thúc dục hắn. Tên thuộc hạ thấy vậy liền lập tức cũng nhanh chóng biến mất một cách vô thanh.
Hắc phát lão nhân phóng thần thức ra nhìn phía xung quanh, chắc chắn không có kẻ nào ông ta mới từ từ lôi ở phía sau trước ghế môn chủ của đại lâu ra một thanh chùy màu đen đầy gai. Lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ đắc ý :
« Thời cơ của Đà tộc đến rồi, toàn bộ thành Thạch Thất sẽ về tay chúng ta, ha ha… ».
…
Kim Nam khẽ mở mắt từ từ bình ổn dưỡng thần. Hắn lúc này vẫn chưa biết được tất cả mọi chuyện bên ngoài Thạch Thất thành. Không gian phủ chủ lúc này đã tan hoang đổ nát, chán nản vì không có thứ gì để hắn có thể thu thập. Kim Nam định xoay thân mình rời đi thì hắn lập tức chú ý. Phía xa xa là vị trí trước đó xảy ra vụ nổ giao tranh, có một vật đen đúa vẫn thỉnh thoảng ứa ra một chút tia sáng bàng bạc.
« Vưu… ».
Một âm thanh nhẹ nhang như gió nâng đỡ vang lên. Kim Nam đã hình thành một cái trảo thủ từ nội khí mau chóng lôi cái vật đó lại gần hắn.
« Là Đại Chung Điện ? ».
Kim Nam hết sức mừng rỡ, không ngờ sau vụ nổ cuồng bạo đến như vậy mà Đại Chung Điện này vẫn còn tồn tại. Vật này nhất định không tầm thường, Kim Nam đã từng chịu quả đắng từ nó. Lại thêm bây giờ biết nó có sức phòng thủ trâu bò như vậy mà không có vỡ vụn liền khẳng định đây là đồ tốt. Lập tức không nghĩ ngợi nhiều định thu nó vào Ẩn Nặc.
« Ầm… ».
Nhưng thật không ngờ khi hắn vừa đưa vào cửa miệng của Ẩn Nặc thì lại có một cỗ bài xích nặng nề mau chóng đẩy Đại Chung Điện ra gây nên một vụ nổ nhỏ. Kim Nam liền vỗ chán đến bốp một cái, hắn quên mất Đại Chung Điện cũng là pháp bảo không gian. Cũng tốt, sau này coi như lấy nó làm nhà ở cũng rất tiện nghi.
Phủi một lớp bụi từ trên thân Đại Chung Điện khiến nó lộ ra vẻ hào nhoáng như ban đầu. Kim Nam lúc này mới hài lòng tìm một cái túi nhỏ nhét nó vào rồi đeo trên lưng. Đại Chung Điện là vật của Võ Vương đã trích huyết nhận chủ, nhưng bây giờ Võ Vương chết rồi nên cũng thành vật vô chủ, sau này tùy ý hắn có thể đem nó thành vật của mình.
Sương mù đã tan hết, Kim Nam bây giờ mới có thể tiện mắt nhìn toàn bộ quang cảnh lúc trước của không gian phủ chủ. Đây là một nơi nói đúng chất thì đúng là nguyên sinh, phía bên ngoài đều là những rừng cây rậm rạp không có lối đi. Nhìn kĩ lắm mới có thể phát hiện lối mòn lúc trước Kim Nam và Võ Vương đã từng đi vào.
Võ Vương bây giờ đã chết, kế hoạch của Kim Nam thu phục nhân tâm khẳng định sẽ có chút ảnh hưởng. Chưa vào thành được bao lâu mà đã giết thành chủ hẳn sẽ gây ấn tượng rất xấu. Nhưng kệ, chỉ trách cái tên Võ Vương kia tự dưng nổi điên đánh nhau với hắn. Kim Nam tiện mắt ngắm nhìn lại quang cảnh phía sau là cái hồ lớn xanh ngát và cái thác nước đẹp đẽ kia. Nếu có thể hắn cũng rất muốn thu luôn cả hai cái đó vào để tiện thời lúc nào cũng có thể ngắm cảnh. Tiện lợi đôi bề, vừa thanh thần vừa thư giãn.
Càng nghĩ hắn càng thấy sau này khẳng định còn đi chấn lột thêm nhiều thứ, cái túi Ẩn Nặc nhỏ bé này chắc chắn sẽ không thể chứa đủ. Chắc chắn sau này có cơ hội sẽ tìm một cái túi không gian lớn hơn a.
Thuận tiện vừa di chuyển trong lối mòn, vừa ngao du, Kim Nam lại nhìn xuống cái túi Ẩn Nặc đeo ở bên hông. Nó đã sờn và trông rất cũ, vì trải qua nhiều trận chiến nên bây giờ nó không còn giữ được cái vẻ đẹp như xưa nữa rồi. Nghĩ lại lúc ở khu khai khoáng Đại Sơn, lũ quái vật kia thật sự rất ngu ngốc. Lấy mấy cái vật trang trí của hắn coi là đồ tốt dấu đi. Mà lại không thèm để ý đến cái túi Ẩn Nặc trông có vẻ bẩn thỉu này của hắn. Chính vì vậy cho nên sau này hắn mới không phải nhọc công đi tìm kiếm lại. Thật là quá tiện nghi a, bọn Quỷ tộc thật sự ngu ngốc.
Mất vài khắc thời gian Kim Nam mới có thể trở lại cái sân rộng lúc trước. Vì lần này không còn tồn tại không gian trận pháp cản trở tầm nhìn nên thỉnh thoảng hắn có phi thân mới có thể nhanh như vậy thoát ra khỏi khu rừng kia. Bây giờ tầm nhìn đã được mở rộng. Trước mắt toàn là thành thị của Thạch Thât thành, những tòa đại điện phi thăng lơ lửng phía trên nhìn quả thực rất thích mắt. Đã rất lâu rồi Kim Nam mới có cơ hội cảm nhận mọi thứ xung quanh. Trước đây toàn là lao vào tranh đấu tu luyện, rồi đùng một cái nuốt được nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc mới đạt đến đẳng cấp này. Chớp mắt đã qua mười năm, nghĩ lại những chuyện cũ đã qua khiến lòng hắn chợt buồn. Tuyết Mai bất giác thoáng qua hiện trong tâm thần hắn khiến hắn bất giác rơi một giọt lệ.
Mấy ai chớp mắt tìm được giai nhân
Cùng nàng đắm say bên hóa lá
Dáng ngọc thướt tha động ái ân
Mi buồn e lệ động tâm tình
Rồi nàng khẽ biến mất tựa phù vân
Động tâm nhìn lại một quá khứ
Còn lại mình ta khẽ u sầu.
« Ai ? ».
Đang cảm khái trong hồi tưởng bất giác Kim Nam cảm giác như có kẻ nào đang theo dõi mình. Một tia thần thức mau chóng được bắn ra. Phát giác kẻ đang rình rập mình cách đó khoảng vài trăm thước. Một tia nội lực mau chóng được hình thành từ lòng bàn tay Kim Nam
« Vụt ».
Kẻ kia cũng rất mau lẹ, khẳng định thân thủ không tầm thường. Đây đã là trong nội thành Thạch Thất rồi nên Kim Nam cũng không tiện truy đuổi. Không nghĩ nhiều nữa, Kim Nam liền lập tức phi thân lên không trung biến mất. Không tốn bao nhiêu lâu Kim Nam đã có mặt tại cổng thành môn Ngọc Trân.
Đám người Tạ Đình lúc này cũng vừa mới làm xong thủ tục để vào thành. Vài người ngay sau đó đã rời đi ngay lập tức, khẳng định đi tìm thân nhân trong thành. Một số còn ở lại dường như đang chờ đợi hắn. Có lẽ những người này không còn chỗ nào để đi nên mới như vậy. Trong số những người này Tạ Đình cũng có mặt.
Kim Nam thoắt một cái hạ thân mình xuống phía dưới, nở nụ cười niềm nở đi về phía mọi người.
« Các vị, vị nào còn chưa có chỗ xắp xếp đi theo ta ».
Nói rồi Kim Nam ra hiệu cho mọi người tiến lại gần hắn. Tạ Đình cũng đến gần nhưng chỉ có điều ánh mắt hắn có chút thay đổi. Thấy vậy Kim Nam liền vòng qua chỗ mọi người tiến đến gần Tạ Đình.
« Tạ Đình huynh, không biết ta đã làm sai chuyện gì mà hình như huynh có vẻ rất bất mãn với ta thì phải ? ».
Vẫn giữ nụ cười trên môi Kim Nam khẽ đùa cợt như mọi khi với Tạ Đình. Nhưng chợt Tạ Đình hời hợt rồi lẳng lặng đi ra một góc khuất khá xa. Thấy vậy Kim Nam liền lập tức đi theo, đến nơi lúc này Tạ Đình nhìn hắn với một ánh mắt nghiêm nghị nói :
« Kim Nam huynh, có lẽ ta đã nhìn nhầm ngươi rồi. Ngươi thực sự là một kẻ tàn độc. Tên tu sĩ kia đã như vậy rồi mà ngươi vẫn còn giết hắn. Ta nói cho ngươi biết, tạm thời ta nhờ cậy ngươi, nhưng sau này nhất định ta sẽ rời đi. Chúng ta là hai loại người khác nhau, không thể đi chúng một con đường nữa rồi ».
Kim Nam ngây người ra chốc lát, lát sau chợt phì cười một cái :
« Huynh giận ta vì chuyện này ? ».
Thấy Kim Nam vẫn giữ bộ dạng cười cợt như vậy Tạ Đình liền đanh mắt lại.
« Được rồi, được rồi ta không cười nữa ».
Thấy Tạ Đình như vậy Kim Nam liền mau chóng thu về bộ dạng bình thường bắt đầu nói :
« Tạ Đình huynh, xem ra huynh đã hiểu nhầm ta thật rồi. Nếu bây giờ cho huynh chọn, một là để sau này kẻ thù giết sạch thân nhân huynh, ám toán những người thân yêu nhất của huynh. Hại huynh bằng mọi cách liệu huynh có muốn diệt trừ hắn ».
« Ý, ngươi nói là tên tu sĩ kia là hậu họa. Sau này sẽ ám toán ngươi ? Nhưng ta thấy người ta lo mạng sống còn chưa xong còn có thời gian suy tính sao ? Ngươi chỉ nói như vậy để che dấu đi sự tàn độc trong con người ngươi mà thôi ».
« Nếu hắn chỉ có như vậy thì ta đã không giết hắn ? Huynh có biết trước khi hắn dời đi đã để lại một ánh mắt nham hiểm như thế nào không ? Ánh mắt này khẳng định mọi người không thể nhìn thấy vì nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng với tu vi của ta, ta có thể nhìn rõ tất cả. Huynh nói xem, nếu biết đó là hậu họa, thử đặt trong tình huống đó thì chính huynh sẽ hành động như thế nào ? ».
« Đương nhiên là ta sẽ giết… ».
Tạ Đình trong trạng thái tức giận bất giác buột miệng một câu. Nhưng đó liền ngậm kín miệng lại vì thấy mình đã lỡ lời. Biết mình đã trách nhầm Kim Nam Tạ Đinh khuôn mặt dần trở nên hòa hoãn dần. Nhưng lại không dám nói gì, thậm chí lời cũng không thể cất lên.
« Tạ Đình huynh, ta thực sự rất thất vọng, huynh biết ta lâu như vậy mà vẫn còn nghi ngờ người huynh đệ này ư ? ».
Kim Nam biết Tạ Đình đã thức tỉnh nhưng vẫn cố trêu chọc Tạ Đình một chút liền cố giữ dáng vẻ trầm tĩnh nghiêm nghị hỏi. Thấy vậy, Tạ Đình liền mau chóng lắp bắp lúng túng :
« Kim Nam huynh, ta, ta sai rồi, là ta trách lầm huynh… ».
Nói rồi không biết nói gì nữa, Tạ Đình liền nhìn liên láo xung quanh sau đó tròng mắt chợt đỏ ửng. Tạ Đình cắn chặt răng lại lao về một phía. Kim Nam liền đánh mắt nhìn về phía đó, là một cái cột.
« Ngu ngốc… ».
Kim Nam liền lập tức bắn ra một tia nội khí chế trụ thân thể Tạ Đình lại. Tạ Đình này khẳng định là vì cảm thấy quá có lỗi nên mới tự sát. Nếu Tạ Đình hắn là một thân tu luyện giả thì Kim Nam khi thấy cái trụ kia hẳn sẽ chẳng bận tâm vì đầu của tu luyện giả rất trâu bò, đằng này Tạ Đình hắn lại là người thường nên Kim Nam không thể không ngăn cản.
« Ài, ta chỉ đùa với huynh một chút thôi mà. Tình huống đó người thường sao có thể nhìn thấy. Huynh không nghi ngờ ta thậm chí ta còn cho rằng huynh không phải là huynh đệ tốt biết lo nghĩ cho ta nữa đấy ».
« Huynh nghĩ như vậy thật sao ? ».
Tia linh hồn Võ Vương bay ra mang theo một ý niệm cay độc chưa bay được vài thước đã bị những đoàn khí vụ màu đỏ lập tức thiêu rụi. Kim Nam khẽ nhếch mép cười coi thường, chính hắn đã dùng một tia nội khí mỏng manh vừa mới hồi phục chút ít điều động làn khí vụ màu đỏ kia ở trong vụ nổ tàn bạo vẫn đang hoành hành phía dưới để thiêu đốt linh hồn Võ Vương.
Quét mắt nhìn xuống phía dưới, va chạm kịch liệt giữa hai đại pháp kĩ tạo ra vẫn đang tạo ra những trận sóng nhiệt chưa dứt. Thân thể Kim Nam lúc này đã cạn kiệt nội khí. Cũng tốt, vì như vậy làm giảm đi sự thống khổ về chênh lệch lực lượng trong thân thể hắn đi rất nhiều. Lúc tồn tại tối đa hùng hậu lực lượng nội khí, Kim Nam không chỉ vừa phải suy tính đối sách với Võ Vương mà còn phải đồng thời kiểm soát nội khí một cách linh hoạt tránh để cho thân thể bạo nổ vì lực lượng nội khí quá chênh lệch với Tín Ngưỡng lực.
Mặt khác, Kim Nam cũng nhận được không ít Tín Ngưỡng lực từ đâu tăng thêm mới có thể cầm cự đến giờ này. Hắn đoán rất có khả năng đám người Tạ Đình sinh ra một chút cảm kích đối với hắn nên Tín Ngưỡng lực mới có thể tăng thêm như vậy.
Không suy nghĩ nhiều nữa, trận chiến với Võ Vương cũng đã kết thúc, lúc này không còn sự uy hiếp nào đến với Kim Nam hắn nữa. Kim Nam liền lẳng lặng ngồi xuống thiền định từ từ điều tiết thân thể để nhanh chóng gia tăng hấp thu nội khí.
Nội khí tuy có cạn kiệt, nhưng thực tế không phải là hắn không còn hứng chịu sự thống khổ từ chênh lệch lực lượng. Sự thống khổ mà chênh lệch lực lượng đem lại tồn tại không nhiều nhất ở kinh mạch hắn mà chính là ở nội đan. Một ngày tu vi Tín Ngưỡng còn chưa tăng tiến, hắn vẫn có khả năng bị bạo nổ thân thể. Nhắm mắt bỏ qua mọi thứ xung quanh, Kim Nam chìm vào cảnh giới tu luyện đỉnh điểm.
…
“Gia chủ, Thạch Thất thành xảy ra chuyện lớn rồi!”.
“Mau nói?”.
Lão giả áo tím đang mân mê nhánh hoa đào chợt nheo mắt lại chú ý về phía tên quản gia. Tên quản gia thấy vậy liền lập tức chắp tay lại không dám chậm trễ.
“Bẩm gia chủ, trụ Kình Thiên bỗng chuyển màu đỏ”.
“Võ Vương đã chết rồi sao?”.
Lão giả áo tím lồng mày co dựt ngạc nhiên. Lát sau trầm tĩnh lại có vẻ suy tính. Tên quản gia thấy vậy liền tiếp tục nói.
“Có lẽ chính là như vậy, trụ Kình Thiên chuyển màu đỏ báo hiệu chắc chắn Võ Vương thành chủ đã chết. Gia chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ, Võ Vương chết vị trí thành chủ này nhất định các gia tộc khác sẽ nhòm ngó”.
Lão giả áo tím trầm ngâm một lát rồi vội cất giọng:
“Ngươi mau điều tra xem kẻ nào gây ra chuyện này, ta đoán chắc không có một gia tộc nào giám làm một chuyện ngu suẩn như vậy. Tạm thời vẫn không nên đánh động, nên điều tra một cách kín kẽ”.
“Tại hạ biết rõ”.
Tên quản gia lập tức lắc mình biến mất. Lão giả áo tím tiếp tục trầm ngâm, lát sau lão ta vuốt vuốt chòm râu trắng muốt của mình vài cái tỏ vẻ đắc ý rồi lắc lắc cái đầu cũng lập tức biến mất.
…
“Ngươi nói sao? Trụ Kình Thiên chuyển màu đỏ? Ha ha… Tốt, thời cơ của gia tộc ta đến rồi. Mau mau thông báo cho các chi tộc, chúng ta chuẩn bị hành động ».
Tại một tòa đại điện phi thăng có những thanh sắt tua tủa ra như những chiếc gai. Hắc phát lão nhân tỏ vẻ sung sướng đảo mắt nhìn xuống dưới nhìn tên thuộc hạ mau chóng thúc dục hắn. Tên thuộc hạ thấy vậy liền lập tức cũng nhanh chóng biến mất một cách vô thanh.
Hắc phát lão nhân phóng thần thức ra nhìn phía xung quanh, chắc chắn không có kẻ nào ông ta mới từ từ lôi ở phía sau trước ghế môn chủ của đại lâu ra một thanh chùy màu đen đầy gai. Lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ đắc ý :
« Thời cơ của Đà tộc đến rồi, toàn bộ thành Thạch Thất sẽ về tay chúng ta, ha ha… ».
…
Kim Nam khẽ mở mắt từ từ bình ổn dưỡng thần. Hắn lúc này vẫn chưa biết được tất cả mọi chuyện bên ngoài Thạch Thất thành. Không gian phủ chủ lúc này đã tan hoang đổ nát, chán nản vì không có thứ gì để hắn có thể thu thập. Kim Nam định xoay thân mình rời đi thì hắn lập tức chú ý. Phía xa xa là vị trí trước đó xảy ra vụ nổ giao tranh, có một vật đen đúa vẫn thỉnh thoảng ứa ra một chút tia sáng bàng bạc.
« Vưu… ».
Một âm thanh nhẹ nhang như gió nâng đỡ vang lên. Kim Nam đã hình thành một cái trảo thủ từ nội khí mau chóng lôi cái vật đó lại gần hắn.
« Là Đại Chung Điện ? ».
Kim Nam hết sức mừng rỡ, không ngờ sau vụ nổ cuồng bạo đến như vậy mà Đại Chung Điện này vẫn còn tồn tại. Vật này nhất định không tầm thường, Kim Nam đã từng chịu quả đắng từ nó. Lại thêm bây giờ biết nó có sức phòng thủ trâu bò như vậy mà không có vỡ vụn liền khẳng định đây là đồ tốt. Lập tức không nghĩ ngợi nhiều định thu nó vào Ẩn Nặc.
« Ầm… ».
Nhưng thật không ngờ khi hắn vừa đưa vào cửa miệng của Ẩn Nặc thì lại có một cỗ bài xích nặng nề mau chóng đẩy Đại Chung Điện ra gây nên một vụ nổ nhỏ. Kim Nam liền vỗ chán đến bốp một cái, hắn quên mất Đại Chung Điện cũng là pháp bảo không gian. Cũng tốt, sau này coi như lấy nó làm nhà ở cũng rất tiện nghi.
Phủi một lớp bụi từ trên thân Đại Chung Điện khiến nó lộ ra vẻ hào nhoáng như ban đầu. Kim Nam lúc này mới hài lòng tìm một cái túi nhỏ nhét nó vào rồi đeo trên lưng. Đại Chung Điện là vật của Võ Vương đã trích huyết nhận chủ, nhưng bây giờ Võ Vương chết rồi nên cũng thành vật vô chủ, sau này tùy ý hắn có thể đem nó thành vật của mình.
Sương mù đã tan hết, Kim Nam bây giờ mới có thể tiện mắt nhìn toàn bộ quang cảnh lúc trước của không gian phủ chủ. Đây là một nơi nói đúng chất thì đúng là nguyên sinh, phía bên ngoài đều là những rừng cây rậm rạp không có lối đi. Nhìn kĩ lắm mới có thể phát hiện lối mòn lúc trước Kim Nam và Võ Vương đã từng đi vào.
Võ Vương bây giờ đã chết, kế hoạch của Kim Nam thu phục nhân tâm khẳng định sẽ có chút ảnh hưởng. Chưa vào thành được bao lâu mà đã giết thành chủ hẳn sẽ gây ấn tượng rất xấu. Nhưng kệ, chỉ trách cái tên Võ Vương kia tự dưng nổi điên đánh nhau với hắn. Kim Nam tiện mắt ngắm nhìn lại quang cảnh phía sau là cái hồ lớn xanh ngát và cái thác nước đẹp đẽ kia. Nếu có thể hắn cũng rất muốn thu luôn cả hai cái đó vào để tiện thời lúc nào cũng có thể ngắm cảnh. Tiện lợi đôi bề, vừa thanh thần vừa thư giãn.
Càng nghĩ hắn càng thấy sau này khẳng định còn đi chấn lột thêm nhiều thứ, cái túi Ẩn Nặc nhỏ bé này chắc chắn sẽ không thể chứa đủ. Chắc chắn sau này có cơ hội sẽ tìm một cái túi không gian lớn hơn a.
Thuận tiện vừa di chuyển trong lối mòn, vừa ngao du, Kim Nam lại nhìn xuống cái túi Ẩn Nặc đeo ở bên hông. Nó đã sờn và trông rất cũ, vì trải qua nhiều trận chiến nên bây giờ nó không còn giữ được cái vẻ đẹp như xưa nữa rồi. Nghĩ lại lúc ở khu khai khoáng Đại Sơn, lũ quái vật kia thật sự rất ngu ngốc. Lấy mấy cái vật trang trí của hắn coi là đồ tốt dấu đi. Mà lại không thèm để ý đến cái túi Ẩn Nặc trông có vẻ bẩn thỉu này của hắn. Chính vì vậy cho nên sau này hắn mới không phải nhọc công đi tìm kiếm lại. Thật là quá tiện nghi a, bọn Quỷ tộc thật sự ngu ngốc.
Mất vài khắc thời gian Kim Nam mới có thể trở lại cái sân rộng lúc trước. Vì lần này không còn tồn tại không gian trận pháp cản trở tầm nhìn nên thỉnh thoảng hắn có phi thân mới có thể nhanh như vậy thoát ra khỏi khu rừng kia. Bây giờ tầm nhìn đã được mở rộng. Trước mắt toàn là thành thị của Thạch Thât thành, những tòa đại điện phi thăng lơ lửng phía trên nhìn quả thực rất thích mắt. Đã rất lâu rồi Kim Nam mới có cơ hội cảm nhận mọi thứ xung quanh. Trước đây toàn là lao vào tranh đấu tu luyện, rồi đùng một cái nuốt được nửa viên Băng Tâm Thần Ngọc mới đạt đến đẳng cấp này. Chớp mắt đã qua mười năm, nghĩ lại những chuyện cũ đã qua khiến lòng hắn chợt buồn. Tuyết Mai bất giác thoáng qua hiện trong tâm thần hắn khiến hắn bất giác rơi một giọt lệ.
Mấy ai chớp mắt tìm được giai nhân
Cùng nàng đắm say bên hóa lá
Dáng ngọc thướt tha động ái ân
Mi buồn e lệ động tâm tình
Rồi nàng khẽ biến mất tựa phù vân
Động tâm nhìn lại một quá khứ
Còn lại mình ta khẽ u sầu.
« Ai ? ».
Đang cảm khái trong hồi tưởng bất giác Kim Nam cảm giác như có kẻ nào đang theo dõi mình. Một tia thần thức mau chóng được bắn ra. Phát giác kẻ đang rình rập mình cách đó khoảng vài trăm thước. Một tia nội lực mau chóng được hình thành từ lòng bàn tay Kim Nam
« Vụt ».
Kẻ kia cũng rất mau lẹ, khẳng định thân thủ không tầm thường. Đây đã là trong nội thành Thạch Thất rồi nên Kim Nam cũng không tiện truy đuổi. Không nghĩ nhiều nữa, Kim Nam liền lập tức phi thân lên không trung biến mất. Không tốn bao nhiêu lâu Kim Nam đã có mặt tại cổng thành môn Ngọc Trân.
Đám người Tạ Đình lúc này cũng vừa mới làm xong thủ tục để vào thành. Vài người ngay sau đó đã rời đi ngay lập tức, khẳng định đi tìm thân nhân trong thành. Một số còn ở lại dường như đang chờ đợi hắn. Có lẽ những người này không còn chỗ nào để đi nên mới như vậy. Trong số những người này Tạ Đình cũng có mặt.
Kim Nam thoắt một cái hạ thân mình xuống phía dưới, nở nụ cười niềm nở đi về phía mọi người.
« Các vị, vị nào còn chưa có chỗ xắp xếp đi theo ta ».
Nói rồi Kim Nam ra hiệu cho mọi người tiến lại gần hắn. Tạ Đình cũng đến gần nhưng chỉ có điều ánh mắt hắn có chút thay đổi. Thấy vậy Kim Nam liền vòng qua chỗ mọi người tiến đến gần Tạ Đình.
« Tạ Đình huynh, không biết ta đã làm sai chuyện gì mà hình như huynh có vẻ rất bất mãn với ta thì phải ? ».
Vẫn giữ nụ cười trên môi Kim Nam khẽ đùa cợt như mọi khi với Tạ Đình. Nhưng chợt Tạ Đình hời hợt rồi lẳng lặng đi ra một góc khuất khá xa. Thấy vậy Kim Nam liền lập tức đi theo, đến nơi lúc này Tạ Đình nhìn hắn với một ánh mắt nghiêm nghị nói :
« Kim Nam huynh, có lẽ ta đã nhìn nhầm ngươi rồi. Ngươi thực sự là một kẻ tàn độc. Tên tu sĩ kia đã như vậy rồi mà ngươi vẫn còn giết hắn. Ta nói cho ngươi biết, tạm thời ta nhờ cậy ngươi, nhưng sau này nhất định ta sẽ rời đi. Chúng ta là hai loại người khác nhau, không thể đi chúng một con đường nữa rồi ».
Kim Nam ngây người ra chốc lát, lát sau chợt phì cười một cái :
« Huynh giận ta vì chuyện này ? ».
Thấy Kim Nam vẫn giữ bộ dạng cười cợt như vậy Tạ Đình liền đanh mắt lại.
« Được rồi, được rồi ta không cười nữa ».
Thấy Tạ Đình như vậy Kim Nam liền mau chóng thu về bộ dạng bình thường bắt đầu nói :
« Tạ Đình huynh, xem ra huynh đã hiểu nhầm ta thật rồi. Nếu bây giờ cho huynh chọn, một là để sau này kẻ thù giết sạch thân nhân huynh, ám toán những người thân yêu nhất của huynh. Hại huynh bằng mọi cách liệu huynh có muốn diệt trừ hắn ».
« Ý, ngươi nói là tên tu sĩ kia là hậu họa. Sau này sẽ ám toán ngươi ? Nhưng ta thấy người ta lo mạng sống còn chưa xong còn có thời gian suy tính sao ? Ngươi chỉ nói như vậy để che dấu đi sự tàn độc trong con người ngươi mà thôi ».
« Nếu hắn chỉ có như vậy thì ta đã không giết hắn ? Huynh có biết trước khi hắn dời đi đã để lại một ánh mắt nham hiểm như thế nào không ? Ánh mắt này khẳng định mọi người không thể nhìn thấy vì nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng với tu vi của ta, ta có thể nhìn rõ tất cả. Huynh nói xem, nếu biết đó là hậu họa, thử đặt trong tình huống đó thì chính huynh sẽ hành động như thế nào ? ».
« Đương nhiên là ta sẽ giết… ».
Tạ Đình trong trạng thái tức giận bất giác buột miệng một câu. Nhưng đó liền ngậm kín miệng lại vì thấy mình đã lỡ lời. Biết mình đã trách nhầm Kim Nam Tạ Đinh khuôn mặt dần trở nên hòa hoãn dần. Nhưng lại không dám nói gì, thậm chí lời cũng không thể cất lên.
« Tạ Đình huynh, ta thực sự rất thất vọng, huynh biết ta lâu như vậy mà vẫn còn nghi ngờ người huynh đệ này ư ? ».
Kim Nam biết Tạ Đình đã thức tỉnh nhưng vẫn cố trêu chọc Tạ Đình một chút liền cố giữ dáng vẻ trầm tĩnh nghiêm nghị hỏi. Thấy vậy, Tạ Đình liền mau chóng lắp bắp lúng túng :
« Kim Nam huynh, ta, ta sai rồi, là ta trách lầm huynh… ».
Nói rồi không biết nói gì nữa, Tạ Đình liền nhìn liên láo xung quanh sau đó tròng mắt chợt đỏ ửng. Tạ Đình cắn chặt răng lại lao về một phía. Kim Nam liền đánh mắt nhìn về phía đó, là một cái cột.
« Ngu ngốc… ».
Kim Nam liền lập tức bắn ra một tia nội khí chế trụ thân thể Tạ Đình lại. Tạ Đình này khẳng định là vì cảm thấy quá có lỗi nên mới tự sát. Nếu Tạ Đình hắn là một thân tu luyện giả thì Kim Nam khi thấy cái trụ kia hẳn sẽ chẳng bận tâm vì đầu của tu luyện giả rất trâu bò, đằng này Tạ Đình hắn lại là người thường nên Kim Nam không thể không ngăn cản.
« Ài, ta chỉ đùa với huynh một chút thôi mà. Tình huống đó người thường sao có thể nhìn thấy. Huynh không nghi ngờ ta thậm chí ta còn cho rằng huynh không phải là huynh đệ tốt biết lo nghĩ cho ta nữa đấy ».
« Huynh nghĩ như vậy thật sao ? ».
/131
|