« Lý Bí xin tiếp nhận Thánh Lệnh ! »
Lý Bí nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy xuất hiện, liền hưng phấn hô lớn dập đầu. Ung Sơn Kì Vương ban đầu còn cảm thấy có điểm không thông thoáng. Nhưng lúc này lại cảm thấy lựa chọn của Lý Bí hoàn toàn sáng suốt. Phục mệnh vương quyền, so với phục mệnh Thần nhân Tiên binh, cái nào hơn cái nào kém Ung Sơn Kì Vương đều phân biệt được rõ ràng.
« Hoàng Đệ ! »
« Có ta… »
« Đông Chính Cung còn bao nhiêu Cấm Vệ Quân ? »
« Còn ước chừng ba vạn ! »
« Cái gì, còn một vạn nữa đã đi đâu ? »
« Hoàng huynh, ta không ngờ Ngân Giáp kia lại là người của Khâm Thiên Sử Cơ. Một vạn Cấm quân của hắn e là không dùng được, ta phát hiện ra âm mưu của hắn trà trộn. Vừa rồi mới nổi binh truy sát, nhưng không ngờ lại để hắn chạy thoát !! »
Ung Sơn Kì Vương một vẻ bất đắc dĩ nói, Lý Bí lại thở dài một hơi nhưng vẫn quả quyết :
« Ba vạn binh với ta còn thừa nhiều lắm ! »
Kim Nam nhìn xuống dưới phía hai người, trên miệng vẫn nở nụ cười. Lúc này nhàn nhạt cất giọng :
« Có một chi binh chủng Thánh Chiến binh này, trăm vạn quân đều là ô hợp, các ngươi còn ngại loạn thần ? »
Lý Bí vội vã sợ hãi, như sợ Kim Nam hắn hiểu lầm, vội nói :
« Nhân Vương, ngài phải chăng đã hiểu sai ý ta… Có ba ngàn Thánh Chiến binh, Bí này không hoàn thành đại nghiệp, quả thật quá vô dụng ! »
« Ha ha… vậy rất tốt, như vậy bổn Nhân Vương đem đại nghiệp này đặt vào tay ngươi. Người Nam Thiên sẽ trùng hưng kiến quốc, đem thiên hạ triều phục thống nhất một mối. Lục Châu đại địa xem như đều nằm trong tay… »
« Phừng !!! »
Không trung lại xuất hiện một bầy liệt hỏa. Bao quanh thân mình Triệu Kim Nam, đem hắn phát sáng rực lửa như Kim Ô. Đại điện nghị triều Đông Chính Cung một mảnh nóng bức, Triệu Kim Nam đánh ra luồng khí lưu oanh một tiếng, rồi lập tức biến mất vào không trung.
Không gian vẫn còn lưu lại một điểm nhộn nhạo không dứt. Ba ngàn người giáp phục đen tuyền bắn ra vân vụ, nhìn về phía Lý Bí chắp tay :
« Nguyện nghe sai sử của Tín Sứ Thánh Quân, trung hưng Nam Thiên, vì đại nghiệp trinh phạt Tam Giới, thống nhất Lục Châu ! »
« Rạp…. »
Nhất lượt ba nghìn người đồng thời đặt tay lên trước ngực, đều đặn hô vang.
Lý Bí tâm trạng rạo rực, nhiệt huyết lúc này vẫn còn thổi bừng bừng nhìn xuống dưới.
Ung Sơn Kì Vương cũng cảm nhận được một bầu nhiệt huyết, trong tay cầm trọng cung bóp chặt hưng phấn. Ung Sơn Kì Vương chọn một mũi cự tiễn, dài đến độ hai mét, căng mạnh dây cung. Một nhát hướng lên trời :
« Phật !! »
Mũi tên như xé gió lại lao đi, bỗng lên đến nửa chừng chợt nổ đoành một tiếng. Tức thì cấm quân ba vạn người như nghe được hiệu lệnh, đồng loạt phân ra bốn cửa làm nên trận tuyến. Hơn một vạn người của Ngân Giáp tướng bị dồn vào một góc, lúc này kêu gào, thề chết xin hàng. Nhưng vẫn bị Ung Sơn Kì Vương lãnh khốc hạ mật lệnh giết hết toàn bộ…
Lý Bí lúc này triệu tập bốn vị Binh tào tham quân. Chỉ có có ba người là xuất hiện, một người là Binh tào Sùng Vĩ, lúc kia đã bị Ngân Giáp tướng quân chém chết ngay tại cổng Đông Chính Nam. Ba vị còn lại lần lượt phân biệt mấy cổng Đông Tây Bắc. Lần lượt là Võ Hoàng Triều Cương, Hùng Việt Khương, Bành Gia Nam Minh…
Lúc này Lý Bí phân phó ba người, mỗi người nắm giữ một vạn cấm quân. Ngày đêm thiết lập phòng thủ Đông Chính Cung. Một vài vị thượng quan triều Nam Thiên muốn tiến cung thượng triều đều bị chặn bên ngoài. Nói trong cung có biến cần thanh trừng phản loạn. Ít lâu sau cả Nam Thiên đế quốc đều vang hung tin Khâm Thiên Sử Cơ muốn làm phản. Ngũ hùng đều bắt đầu rục rịch tranh đoạt mưu quyền…
Lúc này Nam Thiên đế quốc có Ngũ hùng, lần lượt phân biệt là :
Phiên Trung thượng đại thần Nguyên Thừa Vũ, chiếm cứ Đông Quận kinh gia…
Trung Thị thượng đại thần Khâm Thiên Sử Cơ, chiếm cứ đế đô Ô Diên thành…
Tiết Sứ thượng đại thần Phi Mạnh An, chiếm cứ Tây quận Đông Hải…
Bình Nguyên thượng đại thần Bình Gia Liệt Quân, chiếm cứ Nam quận Miên thành…
Và Hùng Sư thượng đại thần Tư Đồ Biên Hưng, chiếm cứ Bắc quận Lạc đô (kinh đô cũ của Bắc quốc)…
Nghe tin Khâm Thiên Sử Cơ muốn tạo phản, bốn người còn lại cũng rục rịch chuẩn bị chờ ngày xưng đế. Muốn phân chia thiên hạ làm năm mảnh, gạt bỏ đại đế quốc Nam Thiên khổng lồ của Đông Châu. Chỉ cần một khi Khâm Thiên Sử Cơ diệt xong Lý Bí, bốn người còn lại còn muốn mượn cớ báo thù để đánh lấy đế đô. Một khi có thể nắm được Ô Diên trong tay coi như nắm giữ đế quân, coi như nắm giữ thiên hạ, mặc sức hiệu lệnh. Kẻ nào muốn rắp tâm chống lại, đều có thể lấy cớ đế triều Nam Thiên, đem binh mà chinh phạt.
Khâm Thiên Sử Cơ trong tay nắm trọng binh đến trăm vạn, đế quốc Nam Thiên rộng lớn lại nắm trong tay Lý Nam Đế, vốn không sợ kẻ nào. Nhưng nay Lý Bí lại làm ra chuyện muốn tuyệt hắn như vậy, hắn cũng không còn cảm thấy nên giữ lấy vị vua bù nhìn này nữa. Mà cũng muốn xưng đế thiên hạ, muốn diệt Lý Bí. Chẳng qua còn ngại Tứ hùng nên vẫn chưa dám phát binh. Hôm nay Khâm Thiên sử Cơ đem mười vạn binh vây quanh Đông Chính Cung, nói muốn duyệt binh để Lý Nam Đế ngự lãm, thực tế là muốn dùng sức mạnh quân sự uy hiếp Lý Bí. Muốn cho ông ta thấy biết sợ mà lui, tiếp tục an an phận phận làm một vị vua bù nhìn.
Khâm Thiên Sử Cơ bày Long xa ngự mã bên ngoài Đông Chính Cung, miệng cười tiếu hét lớn :
« Đế quân, chẳng lẽ lại ghét bỏ Sử Cơ. Hôm nay ta muốn mời đế quân ngài ra đây uống một chén rượu không biết có được chăng… Chẳng lẽ ngài lại muốn phụ lòng thần tử này ? »
« Ha ha… hay cho câu thần tử lắm !! »
« Két két !! »
Bỗng cổng cung mở ra, từ trong Đông Chính Cung. Một vị mặc giáp phục đen tuyền, ngồi trên lưng một con hắc mã cười lớn hắc hắc thúc ngựa bước ra. Người này râu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc khổ, nhưng trên nét mặt lại tràn đầy sự nhiệt huyết. Đây chính là Lý Bí…
Lúc này Lý Bí vừa cười nhạt, từ sau lưng đã có loạt loạt người tràn ra bày thành thế trận uy áp. Trên mỗi một người đều không ngừng tỏa ra hắc vân mịt mù trông rất khủng bố.
Khâm Thiên Sử Cơ nhìn thấy một màn này liền nhíu mày nói :
« Hóa ra đế quân muốn dựa vào một nhúm binh tốt này mà muốn diệt ta ? »
Lý Bí cười nhạt không nói gì, mỗi người đứng phía sau đều mặc giáp phục đen tuyền. Chính là Thánh Chiến binh, là tinh anh để chinh phạt Lục Châu. Căn bản sẽ không sợ mười vạn binh này của Khâm Thiên Sử Cơ, lúc này Lý Bí nhìn quanh một lượt mới vuốt râu mà nói :
« Nghịch thần, khinh thường ta xem như hôm nay là ngày ngươi bỏ mạng ! »
Khâm Thiên Sử Cơ cảm thấy một điểm nghi ngờ, lại không có nắm chắc. Mới vội vã đánh tiếng, muốn khuyên nhủ Lý Nam Đế :
« Đế quân, ngày ngày làm để vương của cả Đế quốc Nam Thiên không sung sướng hay sao ? Hà tất phải ép ta làm phản… »
« Hừ, đế vương, căn bản một con chó cũng không bằng !! »
Lý Bí giận dữ nói, Khâm Thiên Sử Cơ chợt giật mình. Bình thường đối diện với Lý Bí đều không thấy ông ta quyết
đoán như vậy, mà hoàn toàn nhu nhược. Hôm nay Lý Bí lại có nghị lực chí khí như vậy, khiến Khâm Thiên Sử cơ không thể không đề phòng, lại càng củng cố quyết tâm muốn dùng lời ngọt khuyên dụ Lý Bí :
« Đế quân, xem như trước nay ta o ép ngài có phần khổ cực… Như vậy đi, ta sẽ lui khỏi Ô diên năm dặm… Coi như ngài sẽ là vị vua của một tiểu quốc, trên danh nghĩa vẫn là đế vương của toàn cõi Nam Thiên… Như vậy có hợp ý ngài hay không, ngay cả triều thần ta cũng sẽ không cử người nội gián… »
Khâm Thiên Sử Cơ nói đến đây đã coi như là nhượng bộ, thế nhưng Lý Bí vẫn chỉ lắc đầu :
« Căn bản vẫn là đồ nằm trong túi ngươi, nếu là trước đây ta chưa hẳn đã đồng ý… Huống chi giờ đây ta còn có nhiệt huyết chinh phạt Lục Châu ! »
Khâm Thiên Sử Cơ liền giật mình, sau đó cười lớn :
« Ha ha, chinh phạt Lục Châu, ngươi điên rồi… »
Khâm Thiên Sử Cơ nói đến đây đã biết hắn ta không còn khả năng dụ hàng Lý Bí, lập tức đổi giọng. Đây là đã có ý muốn làm phản…
« Bớt nói nhiều !!! Ha ha, Ngũ Hùng, hôm nay sẽ là điểm khởi đầu để các ngươi thiên vạn hối hận… »
Lý Bí cuồng tiếu cười, Khâm Thiên Sử Cơ càng cảm thấy tức giận, không muốn kìm nén được nữa :
« Giết !!! »
Khâm Thiên Sử Cơ hống lên một tiếng, cỗ Long xa bị một tiếng hống này cũng rung lên không ngừng. Những con ngựa bị hoảng sợ cũng liên tục đạp vó muốn loạn.
« Giết hắn cho ta !!! »
Lý Bí cũng cười lạnh, trên tay cầm đoản kiếm dài nửa mét chỉ về phía Khâm Thiên Sử Cơ.
« Tuân mệnh Tín Sử Thánh Quân !! »
Nhất loạt Thánh Chiến binh có ba nghìn người đều hùng hổ lao lên hung mãnh, trận trận vân vụ quanh thân tỏa ra nâng cao khí thế mỗi người lên gấp vài lần. Binh mã Khâm Thiên Sử Cơ nhìn thấy cũng muốn lạnh cả người, nhưng cũng đồng loạt hấp tấp lao lên chém giết.
Hai chi binh chủng lao vào nhau quần chiến, binh mã Khâm Thiên Sử Cơ lao tới, còn chưa kịp vung kiếm, đã thấy thân thể mình bị hất tung lên không trung. Phân thành hai nửa, máu thịt bay tung tóe, căn bản còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì đã mất mạng. Ba ngàn Thánh Chiến binh lại tiếp tục tràn sâu vào lòng địch, chỉ có ba ngàn người giữa trốn mười vạn quân, nhưng lại như mãnh thú thượng cổ quần ẩu thiên địa. Bụi tung mù mịt, trời đất như muốn rung chuyển. Khâm Thiên Sử Cơ chợt biến sắc, nhìn về phía binh chủng của mình căn bản là như bị người ta giết gà. Tán loạn chạy trốn, càng chạy càng chết nhiều hơn. Khâm Thiên Sử Cơ thấy ba ngàn người kia nhoáng cái đã cách Long xa rất gần, liền hốt hoảng. Vội vã nhảy lên chiến mã chạy trốn, miệng còn không kịp hạ lệnh lui binh…
Trường cảnh thảm liệt nổ ra, mười vạn quân của Khâm Thiên Sử Cơ, căn bản còn chưa kịp đánh đã tan. Khâm Thiên Sử Cơ sau đó cũng chạy trốn không rõ tung tích. Tin tức được lan ra, Tứ hùng lập tức đều cảm thấy hoang mang…
Lý Bí nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy xuất hiện, liền hưng phấn hô lớn dập đầu. Ung Sơn Kì Vương ban đầu còn cảm thấy có điểm không thông thoáng. Nhưng lúc này lại cảm thấy lựa chọn của Lý Bí hoàn toàn sáng suốt. Phục mệnh vương quyền, so với phục mệnh Thần nhân Tiên binh, cái nào hơn cái nào kém Ung Sơn Kì Vương đều phân biệt được rõ ràng.
« Hoàng Đệ ! »
« Có ta… »
« Đông Chính Cung còn bao nhiêu Cấm Vệ Quân ? »
« Còn ước chừng ba vạn ! »
« Cái gì, còn một vạn nữa đã đi đâu ? »
« Hoàng huynh, ta không ngờ Ngân Giáp kia lại là người của Khâm Thiên Sử Cơ. Một vạn Cấm quân của hắn e là không dùng được, ta phát hiện ra âm mưu của hắn trà trộn. Vừa rồi mới nổi binh truy sát, nhưng không ngờ lại để hắn chạy thoát !! »
Ung Sơn Kì Vương một vẻ bất đắc dĩ nói, Lý Bí lại thở dài một hơi nhưng vẫn quả quyết :
« Ba vạn binh với ta còn thừa nhiều lắm ! »
Kim Nam nhìn xuống dưới phía hai người, trên miệng vẫn nở nụ cười. Lúc này nhàn nhạt cất giọng :
« Có một chi binh chủng Thánh Chiến binh này, trăm vạn quân đều là ô hợp, các ngươi còn ngại loạn thần ? »
Lý Bí vội vã sợ hãi, như sợ Kim Nam hắn hiểu lầm, vội nói :
« Nhân Vương, ngài phải chăng đã hiểu sai ý ta… Có ba ngàn Thánh Chiến binh, Bí này không hoàn thành đại nghiệp, quả thật quá vô dụng ! »
« Ha ha… vậy rất tốt, như vậy bổn Nhân Vương đem đại nghiệp này đặt vào tay ngươi. Người Nam Thiên sẽ trùng hưng kiến quốc, đem thiên hạ triều phục thống nhất một mối. Lục Châu đại địa xem như đều nằm trong tay… »
« Phừng !!! »
Không trung lại xuất hiện một bầy liệt hỏa. Bao quanh thân mình Triệu Kim Nam, đem hắn phát sáng rực lửa như Kim Ô. Đại điện nghị triều Đông Chính Cung một mảnh nóng bức, Triệu Kim Nam đánh ra luồng khí lưu oanh một tiếng, rồi lập tức biến mất vào không trung.
Không gian vẫn còn lưu lại một điểm nhộn nhạo không dứt. Ba ngàn người giáp phục đen tuyền bắn ra vân vụ, nhìn về phía Lý Bí chắp tay :
« Nguyện nghe sai sử của Tín Sứ Thánh Quân, trung hưng Nam Thiên, vì đại nghiệp trinh phạt Tam Giới, thống nhất Lục Châu ! »
« Rạp…. »
Nhất lượt ba nghìn người đồng thời đặt tay lên trước ngực, đều đặn hô vang.
Lý Bí tâm trạng rạo rực, nhiệt huyết lúc này vẫn còn thổi bừng bừng nhìn xuống dưới.
Ung Sơn Kì Vương cũng cảm nhận được một bầu nhiệt huyết, trong tay cầm trọng cung bóp chặt hưng phấn. Ung Sơn Kì Vương chọn một mũi cự tiễn, dài đến độ hai mét, căng mạnh dây cung. Một nhát hướng lên trời :
« Phật !! »
Mũi tên như xé gió lại lao đi, bỗng lên đến nửa chừng chợt nổ đoành một tiếng. Tức thì cấm quân ba vạn người như nghe được hiệu lệnh, đồng loạt phân ra bốn cửa làm nên trận tuyến. Hơn một vạn người của Ngân Giáp tướng bị dồn vào một góc, lúc này kêu gào, thề chết xin hàng. Nhưng vẫn bị Ung Sơn Kì Vương lãnh khốc hạ mật lệnh giết hết toàn bộ…
Lý Bí lúc này triệu tập bốn vị Binh tào tham quân. Chỉ có có ba người là xuất hiện, một người là Binh tào Sùng Vĩ, lúc kia đã bị Ngân Giáp tướng quân chém chết ngay tại cổng Đông Chính Nam. Ba vị còn lại lần lượt phân biệt mấy cổng Đông Tây Bắc. Lần lượt là Võ Hoàng Triều Cương, Hùng Việt Khương, Bành Gia Nam Minh…
Lúc này Lý Bí phân phó ba người, mỗi người nắm giữ một vạn cấm quân. Ngày đêm thiết lập phòng thủ Đông Chính Cung. Một vài vị thượng quan triều Nam Thiên muốn tiến cung thượng triều đều bị chặn bên ngoài. Nói trong cung có biến cần thanh trừng phản loạn. Ít lâu sau cả Nam Thiên đế quốc đều vang hung tin Khâm Thiên Sử Cơ muốn làm phản. Ngũ hùng đều bắt đầu rục rịch tranh đoạt mưu quyền…
Lúc này Nam Thiên đế quốc có Ngũ hùng, lần lượt phân biệt là :
Phiên Trung thượng đại thần Nguyên Thừa Vũ, chiếm cứ Đông Quận kinh gia…
Trung Thị thượng đại thần Khâm Thiên Sử Cơ, chiếm cứ đế đô Ô Diên thành…
Tiết Sứ thượng đại thần Phi Mạnh An, chiếm cứ Tây quận Đông Hải…
Bình Nguyên thượng đại thần Bình Gia Liệt Quân, chiếm cứ Nam quận Miên thành…
Và Hùng Sư thượng đại thần Tư Đồ Biên Hưng, chiếm cứ Bắc quận Lạc đô (kinh đô cũ của Bắc quốc)…
Nghe tin Khâm Thiên Sử Cơ muốn tạo phản, bốn người còn lại cũng rục rịch chuẩn bị chờ ngày xưng đế. Muốn phân chia thiên hạ làm năm mảnh, gạt bỏ đại đế quốc Nam Thiên khổng lồ của Đông Châu. Chỉ cần một khi Khâm Thiên Sử Cơ diệt xong Lý Bí, bốn người còn lại còn muốn mượn cớ báo thù để đánh lấy đế đô. Một khi có thể nắm được Ô Diên trong tay coi như nắm giữ đế quân, coi như nắm giữ thiên hạ, mặc sức hiệu lệnh. Kẻ nào muốn rắp tâm chống lại, đều có thể lấy cớ đế triều Nam Thiên, đem binh mà chinh phạt.
Khâm Thiên Sử Cơ trong tay nắm trọng binh đến trăm vạn, đế quốc Nam Thiên rộng lớn lại nắm trong tay Lý Nam Đế, vốn không sợ kẻ nào. Nhưng nay Lý Bí lại làm ra chuyện muốn tuyệt hắn như vậy, hắn cũng không còn cảm thấy nên giữ lấy vị vua bù nhìn này nữa. Mà cũng muốn xưng đế thiên hạ, muốn diệt Lý Bí. Chẳng qua còn ngại Tứ hùng nên vẫn chưa dám phát binh. Hôm nay Khâm Thiên sử Cơ đem mười vạn binh vây quanh Đông Chính Cung, nói muốn duyệt binh để Lý Nam Đế ngự lãm, thực tế là muốn dùng sức mạnh quân sự uy hiếp Lý Bí. Muốn cho ông ta thấy biết sợ mà lui, tiếp tục an an phận phận làm một vị vua bù nhìn.
Khâm Thiên Sử Cơ bày Long xa ngự mã bên ngoài Đông Chính Cung, miệng cười tiếu hét lớn :
« Đế quân, chẳng lẽ lại ghét bỏ Sử Cơ. Hôm nay ta muốn mời đế quân ngài ra đây uống một chén rượu không biết có được chăng… Chẳng lẽ ngài lại muốn phụ lòng thần tử này ? »
« Ha ha… hay cho câu thần tử lắm !! »
« Két két !! »
Bỗng cổng cung mở ra, từ trong Đông Chính Cung. Một vị mặc giáp phục đen tuyền, ngồi trên lưng một con hắc mã cười lớn hắc hắc thúc ngựa bước ra. Người này râu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc khổ, nhưng trên nét mặt lại tràn đầy sự nhiệt huyết. Đây chính là Lý Bí…
Lúc này Lý Bí vừa cười nhạt, từ sau lưng đã có loạt loạt người tràn ra bày thành thế trận uy áp. Trên mỗi một người đều không ngừng tỏa ra hắc vân mịt mù trông rất khủng bố.
Khâm Thiên Sử Cơ nhìn thấy một màn này liền nhíu mày nói :
« Hóa ra đế quân muốn dựa vào một nhúm binh tốt này mà muốn diệt ta ? »
Lý Bí cười nhạt không nói gì, mỗi người đứng phía sau đều mặc giáp phục đen tuyền. Chính là Thánh Chiến binh, là tinh anh để chinh phạt Lục Châu. Căn bản sẽ không sợ mười vạn binh này của Khâm Thiên Sử Cơ, lúc này Lý Bí nhìn quanh một lượt mới vuốt râu mà nói :
« Nghịch thần, khinh thường ta xem như hôm nay là ngày ngươi bỏ mạng ! »
Khâm Thiên Sử Cơ cảm thấy một điểm nghi ngờ, lại không có nắm chắc. Mới vội vã đánh tiếng, muốn khuyên nhủ Lý Nam Đế :
« Đế quân, ngày ngày làm để vương của cả Đế quốc Nam Thiên không sung sướng hay sao ? Hà tất phải ép ta làm phản… »
« Hừ, đế vương, căn bản một con chó cũng không bằng !! »
Lý Bí giận dữ nói, Khâm Thiên Sử Cơ chợt giật mình. Bình thường đối diện với Lý Bí đều không thấy ông ta quyết
đoán như vậy, mà hoàn toàn nhu nhược. Hôm nay Lý Bí lại có nghị lực chí khí như vậy, khiến Khâm Thiên Sử cơ không thể không đề phòng, lại càng củng cố quyết tâm muốn dùng lời ngọt khuyên dụ Lý Bí :
« Đế quân, xem như trước nay ta o ép ngài có phần khổ cực… Như vậy đi, ta sẽ lui khỏi Ô diên năm dặm… Coi như ngài sẽ là vị vua của một tiểu quốc, trên danh nghĩa vẫn là đế vương của toàn cõi Nam Thiên… Như vậy có hợp ý ngài hay không, ngay cả triều thần ta cũng sẽ không cử người nội gián… »
Khâm Thiên Sử Cơ nói đến đây đã coi như là nhượng bộ, thế nhưng Lý Bí vẫn chỉ lắc đầu :
« Căn bản vẫn là đồ nằm trong túi ngươi, nếu là trước đây ta chưa hẳn đã đồng ý… Huống chi giờ đây ta còn có nhiệt huyết chinh phạt Lục Châu ! »
Khâm Thiên Sử Cơ liền giật mình, sau đó cười lớn :
« Ha ha, chinh phạt Lục Châu, ngươi điên rồi… »
Khâm Thiên Sử Cơ nói đến đây đã biết hắn ta không còn khả năng dụ hàng Lý Bí, lập tức đổi giọng. Đây là đã có ý muốn làm phản…
« Bớt nói nhiều !!! Ha ha, Ngũ Hùng, hôm nay sẽ là điểm khởi đầu để các ngươi thiên vạn hối hận… »
Lý Bí cuồng tiếu cười, Khâm Thiên Sử Cơ càng cảm thấy tức giận, không muốn kìm nén được nữa :
« Giết !!! »
Khâm Thiên Sử Cơ hống lên một tiếng, cỗ Long xa bị một tiếng hống này cũng rung lên không ngừng. Những con ngựa bị hoảng sợ cũng liên tục đạp vó muốn loạn.
« Giết hắn cho ta !!! »
Lý Bí cũng cười lạnh, trên tay cầm đoản kiếm dài nửa mét chỉ về phía Khâm Thiên Sử Cơ.
« Tuân mệnh Tín Sử Thánh Quân !! »
Nhất loạt Thánh Chiến binh có ba nghìn người đều hùng hổ lao lên hung mãnh, trận trận vân vụ quanh thân tỏa ra nâng cao khí thế mỗi người lên gấp vài lần. Binh mã Khâm Thiên Sử Cơ nhìn thấy cũng muốn lạnh cả người, nhưng cũng đồng loạt hấp tấp lao lên chém giết.
Hai chi binh chủng lao vào nhau quần chiến, binh mã Khâm Thiên Sử Cơ lao tới, còn chưa kịp vung kiếm, đã thấy thân thể mình bị hất tung lên không trung. Phân thành hai nửa, máu thịt bay tung tóe, căn bản còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì đã mất mạng. Ba ngàn Thánh Chiến binh lại tiếp tục tràn sâu vào lòng địch, chỉ có ba ngàn người giữa trốn mười vạn quân, nhưng lại như mãnh thú thượng cổ quần ẩu thiên địa. Bụi tung mù mịt, trời đất như muốn rung chuyển. Khâm Thiên Sử Cơ chợt biến sắc, nhìn về phía binh chủng của mình căn bản là như bị người ta giết gà. Tán loạn chạy trốn, càng chạy càng chết nhiều hơn. Khâm Thiên Sử Cơ thấy ba ngàn người kia nhoáng cái đã cách Long xa rất gần, liền hốt hoảng. Vội vã nhảy lên chiến mã chạy trốn, miệng còn không kịp hạ lệnh lui binh…
Trường cảnh thảm liệt nổ ra, mười vạn quân của Khâm Thiên Sử Cơ, căn bản còn chưa kịp đánh đã tan. Khâm Thiên Sử Cơ sau đó cũng chạy trốn không rõ tung tích. Tin tức được lan ra, Tứ hùng lập tức đều cảm thấy hoang mang…
/131
|