Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1727: Mặc áo gấm đi đêm. ​

/1843


Vương Gia Câu cũng không quá lớn, thôn này nằm ở khu vực đồng bằng, nhìn qua không khác gì những thôn chung quanh, bên trong có sân phơi, có đống củi, có những con chó đang nằm lười biếng dưới gốc cây, có nhiều cô cậu bé chạy qua chạy lại vui đùa với nhau.

Lúc này là ngày tết, thông Vương Gia Câu căn bản tràn đầy không khí năm mới, thanh niên tụ tập đánh bài nói chuyện, đám trẻ con đã chờ đợi cái tết suốt một năm qua càng vui vẻ hoan lạc hơn.

Trên một mảnh đất trống đầu thôn có vài ông lão đang nằm phơi nắng nói chuyện với nhau. Bọn họ phần lớn nói đến chuyện cho con trẻ bao nhiêu tiền lì xì, nhà ai vừa sinh con trai mập mạp, tuy chỉ là chuyện gia đình thế nhưng gương mặt ai cũng say mê, nói chuyện say sưa.

- Ông Ngũ, ngài sao còn ở chỗ này, mau đi qua thôi, lễ đại thọ năm nay của ông Thuyên Trụ còn cần ngài chủ trì. Một tên đàn ông khỏe mạnh hơn ba mươi tuổi chạy đến nói với một ông lão đang trò chuyện nóng hôi hổi.

Ông lão kia vỗ lên đầu của mình rồi đứng lên: - Ôi, tôi lại quên mất, tuổi tác lớn thì không nhớ rõ mấy chuyện. Bây giờ chúng ta đi thôi, đừng làm chậm trễ.

Khi ông lão kia rời đi thì những người còn lại bắt đầu chuyển chủ đề sang phương diện mừng đại thọ, chợt nghe một ông lão ngồi trên một tảng đá nói: - Anh Thuyên Trụ năm nay đã một trăm tuổi rồi, nghe nói anh ấy là người thọ nhất thôn Vương Gia Câu chúng ta, không biết tôi có sống được đến tuổi đó hay không.

- Anh đúng là, nói cái gì vậy, dùng sức khỏe của mình để nói chuyện sao? Tôi thấy anh sống phải ít nhất hai ba mươi năm nữa. Một ông lão đeo một chiếc mũ đầu tàu mà bây giờ rất hiếm thấy cười tủm tỉm nói.

- Sống quá lâu như vậy cũng không nhất định là chuyện tốt, con cái khi đó cũng bận rộn công tác của mình, không phải thành lão bất tử rồi sao? Ông lão kia nói đến đây thì khóe miệng có chút run rẩy.

Nhóm ông lão tự xưng là "đội chờ chết" này đã sống hầu như gần cả đời trong thôn, thế nên đều biết chi tiết từng gia đình ở nơi này. Sau khi nghe ông lão kia thở dài thì có nhiều người đồng tình, thế nhưng không biết nên an ủi làm sao, dù sao thì con dâu của ông lão kia có danh hiệu là Quỷ Dạ Xoa trong thôn.

Đến độ tuổi của bọn họ thì căn bản không tình nguyện trêu chọc vào những người phụ nữ kiểu như vậy.

- Đã là năm mới rồi, nói chuyện cũ làm gì, tôi nghe nói lần này sẽ có người bên phía thành phố Giang Thị đi sang đây, không biết có phải là thật không? Ông lão đội mũ đầu tàu vừa nói vừa lấy ra một tẩu thuốc châm lửa.

Đề tài của ông lão không khỏi làm cho nhiều người chú ý, ông lão vừa rồi nói câu đau lòng vì con dâu nhà mình khó nết, thế là không khỏi dùng giọng hứng thú nói: - Đã nhiều năm chưa có người bên Giang Thị đi đến đây, năm nay bọn họ có tới không?

- Tôi nghe nói là sẽ đến. Dù sao thì Thuyên Trụ cũng không phải là người khác, thế nên bọn họ sẽ đến. Một ông lão nhìn qua có vẻ hơn sáu mươi chợt dùng giọng đắc ý nói.

- Có người đến, thế nhưng cũng không phải là con cả đến. Một ông lão đội mũ bông vải dùng giọng hoài nghi nói.

Lời nói này của ông lão đội mũ bông vải làm cho ông lão vốn không vui bên kia nở nụ cười, chợt nghe ông lão lên tiếng: - Anh nghĩ lại mà xem, con cả nhà bọn họ rất bận rộn, mỗi ngày đều làm không hết việc, có thời gian rảnh sao?

- Tôi nhớ khi gặp ông cụ nhà bọn họ, khi đó chúng nó mới lớn như thế này. Ông lão đội mũ đầu tàu vung tay để chỉ độ cao năm xưa của Vương Quang Vinh.

- Anh đã thật sự gặp qua cậu con cả nhà người ta rồi sao? Khi nào vậy nhỉ? Sao tôi không biết? Ông lão có con dâu khó tính không khỏi dùng giọng nghi ngờ nói.

- Tất nhiên đã từng gặp, anh không nhớ năm xưa nghèo đói anh Xuyên Trụ có đưa chúng ta đi thành phố Giang Thị tìm Ngũ ca sao? Khi đó có gặp mặt. Ông lão đội mũ đầu tàu nói chuyện năm xưa thì nước miếng văng ra tung tóe, bộ dạng có vài phần giống như thao thao bất tuyệt: - Khi gặp anh Ngũ thì nhóm người chúng tôi rất đói bụng, thế là anh ấy nấu cho chúng tôi một nồi miến củ cải trắng, bắt mỗi người ăn hai tô lớn, thế nên nửa đêm không khỏi xếp hàng chờ ngoài cổng nhà xí. Chậc chậc, tôi chưa từng được ăn thịt heo thơm như vậy, thịt heo đúng là rất thơm...

- Khi đó tôi quên không đưa các anh đi theo, ôi. Ông lão đội mũ đầu tàu không khỏi dùng giọng có chút tiếc nuối nói.

- Hừ hừ, không phải là không muốn đi, mà vợ không cho đi. Có một ông lão dùng giọng trêu chọc nói.

Khi đám người trò chuyện với nhau thì có một cậu bé hét lên: - Nhìn kìa, có một chiếc xe đang đi đến đây.

Cậu bé hét lên làm cho không ít người chú ý, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía con đường đầu thôn, chợt thấy một chiếc xe đang chậm rãi chạy đến.

- Có lẽ là người ở thành phố Giang Thị đến. Ông lão đội mũ đầu tàu nhìn chiếc xe chạy đến mà không khỏi lên tiếng.

- Có lẽ là vậy. Khi mọi người đang bàn luận với nhau, chiếc xe kia chậm rãi dừng lại, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước xuống xe. Mặc dù là mùa đông nhưng người này chỉ mặc tây trang, chỉ là bộ tây trang này nếu phối hợp với sợi dây vàng lớn trên cổ căn bản là không phối hợp.

- Ông Thành Cổn, ngài vẫn còn rất khỏe khoắn đấy nhỉ? Đây là thuốc cháu mua từ nước ngoài, hút cũng rất ngon. Người đàn ông kia nói rồi rút gói thuốc ra phân phát cho các ông lão đang đứng bên cạnh.

Những người đứng chung quanh đều tiến lên; đặc biệt là thanh niên càng thích thuốc lá, thế nên càng chen nhau nhận thuốc. Chợt nghe có người nói: - Anh Tam, đây là thuốc ngoại thật sao? Cho tôi một điếu.

- Tôi còn chưa được hút thuốc lá nước ngoài bao giờ, anh Tam cho tôi một điếu.

- Tam Nhi, đây là xe của cậu sao? Chậc chậc, có lẽ cậu đã phát tài lớn, trong thôn này cậu là người đầu tiên có xe chạy đấy.

Khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người chung quanh thì Vương Kim Tài cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn, hắn cười hì hì nói: - Cũng không là gì, xe này chỉ khoảng bốn trăm ngàn, tôi chuẩn bị mua một chiếc Mercedes Benz tám trăm ngàn thế nhưng vợ nói không cần, phụ nữ là như vậy, tóc dài kiến thức ngắn, không biết thứ gì là tốt.

Sau khi nghe Vương Kim Tài nói như vậy thì những âm thanh chậc chậc liên tục vang lên chung quanh.

Khi mọi người đang khích lệ hăng hái thì Vương Kim Tài nhìn một người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói: - Anh Kim Phúc, người thành phố Giang Thị có đến không?

- Còn chưa đến, cung không phải rất gần, người ta nào đến nhanh như vậy? Người đàn ông trung niên có bộ dạng thật thà bên kia vừa hút thuốc vừa nói.

- Tam Nhi, lát nữa nếu người thành phố Giang Thị đến, nhất định phải làm quen, vì bọn họ cũng là người trong thôn, quen mặt sẽ tốt hơn. Ông lão đội mũ đầu tàu không khỏi lớn tiếng nói với Vương Kim Tài.

Vương Kim Tài gật đầu nói: - Người từ xa đến là khách, cháu dù thế nào cũng phải tiếp đãi chu đáo.

Tam Nhi, đừng nghĩ làm ra được chút tiền là có thể làm gì thì làm, tôi nói cho cậu biết, người bên phía thành phố Giang Thị có địa vị rất cao. Một người thanh niên không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Vương Kim Tài không khỏi lớn tiếng nói.

Vương Kim Tài nghe nói như vậy thì không khỏi có chút mất hứng, hắn nhìn người bạn học năm xưa mình không thể làm gì được phía bên kia, sau đó cười hì hì nói: - Trần Ba, tôi tuy không có thể diện gì ở phía thành phố Giang Thị, thế nhưng là người có tiền, chưa nói đến những phương diện gì khác, hôm nay tôi sẽ bỏ tiền tổ chức đại thọ cho ông Thuyên Trụ.

Vương Kim Tài vừa nói như vậy thì không khỏi làm cho Trần Ba ngậm miệng lại, tuy bây giờ nông thôn cũng đã có tiền, thế nhưng đó là tiền mồ hôi nước mắt, có ai tình nguyện cầm hai ba chục ngàn để tranh đấu với nhau.

Vương Kim Tài nhìn người bạn năm xưa đã không dám lên tiếng, hắn càng cảm thấy đắc ý. Hắn cười hì hì nói với bốn phía: - Anh Kim Phúc, anh Kim Tài, mọi người giúp đỡ tôi một chút. Hôm nay vì chiêu đãi khách quý mà tôi bỏ tiền ra mua món bào ngư ở bên ngoài, lát nữa mang đi nướng.

Vừa nghe đến bào ngư thì vẻ mặt đám người trong thôn chợt biến đổi, bọn họ căn bản có nghe nói về những món đắt tiền này, cũng chưa từng được ăn bao giờ. Bây giờ nghe nói Vương Kim Tài mua bào ngư về thì ai cũng cực kỳ kinh ngacj.

Khi vài tên thanh niên chạy đến vận chuyển thùng hàng, Vương Kim Tài đắc ý hút thuốc. Sở dĩ lần này hắn mua nhiều món ngon như vậy chủ yếu là vì muốn tiếp xúc với người Vương gia đến từ thành phố Giang Thị.

Vương Kim Tài là người làm ăn buôn bán ở bên ngoài, hắn căn bản biết rõ lực ảnh hưởng của Vương gia ở phía thành phố Giang Thị hơn người trong thôn. Chỉ cần hắn có chút quan hệ với bọn họ, như vậy sau này kinh doanh càng phát đạt.

"Những thứ này căn bản có thể dùng để đãi khách!" Vương Kim Tài thầm lẩm bẩm một câu, sau đó hắn nhanh chóng đi vào trong thôn. Nhưng hắn còn chưa kịp đi xa thì có người nói: - Mau đến mà xem, có phải là người Giang Thị đến không?

Mọi người nhìn về phía bên kia, thấy một chiếc xe màu xanh chạy trên con đường vào thôn.

- Không phải rồi, xe này tối đa chỉ có giá hai trăm ngàn mà thôi. Vương Kim Tài vì mua xe mà căn bản đã tìm hiểu giá xe rất kỹ càng, hắn nhìn ngoại hình chiếc xe kia, thế là lớn tiếng nói ra ý kiến của mình.

Bây giờ địa vị của Vương Kim Tài trong thôn đã khác, tuy vai vế vẫn thấp thế nhưng lời nói lại được nhiều người xem trọng. Sau khi hắn nói không phải thì đám người chung quanh cũng không lên tiếng. Nhưng con người trời sinh thích xem náo nhiệt, thế nên bọn họ cũng chờ mong xem ai đang đến đây.

Xe chậm rãi dừng lại, Vương Tử Quân đi ra khỏi xe. Sau ba giờ lái xe thì hắn cảm thấy mỏi mệt, thế nhưng sau khi nhìn về phía thôn trang đầy lạ lẫm, hắn không khỏi có chút hưng phấn.

Kiếp trước Vương Tử Quân chưa đến thôn này nhưng lại biết đến nó, năm xưa ông của mình từ trong thôn này đi theo bộ đội tham gia cách mạng.

Bây giờ chỉ còn lại biển cả bể dâu mà thôi.

Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía ông lão đội mũ đầu tàu hỏi: - Cho cháu hỏi nơi này có phải là Vương Gia Câu không?

Vốn Vương Tử Quân định nói một tiếng chào ông, thế nhưng cuối cùng lại không xưng hô như vậy. Dù sao nơi đây rất có thể là Vương Gia Câu, vì nguyên nhân vai vế, nếu như hắn nói sai sẽ rất không hay.

- Nơi này là Vương Gia Câu, anh đến đây có chuyện gì sao? Vương Kim Tài hếch bụng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói.

]Vương Tử Quân lần này sở dĩ đến Vương Gia Câu chủ yếu là vì chúc mừng đại thọ trăm tuổi anh họ của ông nội. Tuy trước nay cũng không liên lạc nhiều lắm, thế nhưng khi mà Vương Gia Câu bên này gọi điện thoại đến, Vương Quang Vinh vẫn phải xem trọng.

Dù sao thì ông cụ kia cũng chính là một người anh họ ruột thịt duy nhất còn lại của ông nội Vương Tử Quân, hơn nữa bây giờ đã trăm tuổi. Nếu không biết còn dễ nói, biết mà không đến thì căn bản là không thể nào nói nổi.

Người dự định đến là Vương Tử Hoa, dù sao thì với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, căn bản là thân bất do kỷ. Thế nhưng kế hoạch luôn có sự biến hóa, khi Vương Tử Hoa bây giờ là phó chủ tịch thành phố chuẩn bị khởi hành, đột nhiên phương diện phân công công tác của hắn có chút vấn đề, thế cho nên không thể nào không đi xử lý.

Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng cũng không thể thoát thân được, vì vậy nhiệm vụ này giao cho Vương Tử Quân.

Đoạn đường đi đến Vương Gia Câu cũng không quá gần, Vương Tử Quân bắt máy bay đến thành phố gần Vương Gia Câu nhất, sau đó mới mượn xe người quen chạy ba giờ liên tục, cuối cùng mới đến Vương Gia Câu.

Vương Tử Quân nghe nói mình không đi sai địa điểm thì nở nụ cười, hắn nói với Vương Kim Tài: - Xin hỏi ngài có biết nhà của ông Thuyên Trụ ở đâu không? Tôi đến chúc thọ ông cụ.

Vương Tử Quân làm cho người ta sinh ra cảm giác hào hoa phong nhã, Vương Kim Tài tự phụ mình có xe tốt hơn của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không dám xem thường Vương Tử Quân: - Anh đến chúc thọ ông Thuyên Trụ, như vậy anh là thân thích của ông ấy sao? Thế nào tôi chưa từng gặp anh?

- Tôi cũng là người Vương Gia Câu, thế nhưng đây là lần đầu tiên về quê. Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một gói thuốc rút ra một điếu đưa cho Vương Kim Tài.

Vương Kim Tài a một tiếng, sau đó giống như nghĩ ra điều gì mà giật mình hỏi: - Anh...Anh đến từ phía thành phố Giang Thị sao?

- Không phải, tôi hôm nay từ thủ đô đến. Vương Tử Quân nhìn Vương Kim Tài rồi bổ sung thêm một câu: - Nhà tôi ở thành phố Giang Thị.

Vương Kim Tài nhìn bộ dạng hào hoa phong nhã của Vương Tử Quân thì có chút thất vọng, hắn vốn cho rằng Vương Quang Vinh hoặc là Vương Giải Phóng đến, không ngờ lại là một người còn trẻ thế này, thế nhưng dù sao thì người ta cũng đến rồi.

Vương Kim Tài cố gắng áp chế cảm giác thất vọng trong lòng, hắn cười ha hả nói: - Ôi, anh đến đây là được, vì già trẻ trong nhà đều đang chờ.

Vương Kim Tài nói rồi lôi kéo Vương Tử Quân nói: - Chỗ này không phải nơi nói chuyện, mời anh vào trong nhà.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Được, chúng ta đi vào nhà.

Những người vây quanh lúc này nghe nói Vương Tử Quân là người thành phố Giang Thị, thế là ai cũng sôi trào, không ít người đến vây quanh Vương Tử Quân giống như có chuyện gì đó rất vui. Còn có người lớn tiếng nói: - Người thành phố Giang Thị đến rồi.

Vương Tử Quân căn bản đã trải qua nhiều tình huống được nghênh đón, thế nhưng hôm nay vẫn cảm thấy đỏ mặt. Dù sao hắn cũng chưa từng trải qua tình huống được già trẻ lớn bé, con dâu con rể chỉ trỏ cười nói như vậy, thế nhưng khi hắn nở nụ cười với bọn họ, lúc này bọn họ không khỏi ngại ngùng nghiêng đầu đi.

Kiếp trước tuy Vương Tử Quân ở nông thôn thế nhưng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ thế này, vì vậy lúc này hắn bị thôn dân túm tụm vây quanh mà không khỏi có chút gian nan.

Nhưng Vương Tử Quân vẫn rất cảm động, vì dù sao thì đây cũng là đãi ngộ cao nhất của người trong thôn dành cho mình.

/1843

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status