Bạch Kim

Chương 1: Trường Giang Kiếp Án

/5


Trăng ngã về tây, trời phía đông bềnh bồng sắc trắng, bình minh sắp đến, trên mặt nước rộng lớn, sương mù như khói tỏa, gợn nước lăn tăn, không nhìn thấy chiếc tàu nào. Vài con đò nhỏ neo ở rặng đá ngầm ven bờ sông. Trên đò, mấy hán tử đang vội vã chèo xuôi dòng, nét mặt đều lộ vẻ khẩn trương và lo lắng.

“Lão đại! Có phải tin tức của Kim Sa Bang đã sai không?” – hán tử vận hắc y, trên mặt có vết sẹo, không nhịn được xoa tay, hạ giọng thì thào – “chúng ta thủ ở đây cả đêm rồi, ngay cả một quả cầu mao cũng không thấy!”

“Đừng vội!” – hán tử khỏe mạnh được xưng là lão đại nhàn nhã mân mê Nga Mi thích trên tay, trong lòng hắn đã có chút lo lắng, nhưng khuôn mặt ngăm đen thập phần ung dung trấn định. Một lão đại hoành hành khắp Trường Giang như Hải Vô Cương thì hỉ nộ ưu phiền đều không lộ ra mặt, đây là tố chất ít nhất cần phải có. Hải Vô Cương nheo mắt nhìn mặt sông mênh mông, lạnh nhạt nói:

“Chuyến hàng này giá trị liên thành, nghe nói tướng lĩnh phụ trách áp tải là Kim Lăng thủy sư đề đốc Lữ Kinh Hồng. Tiểu tử này luôn hành sự cẩn thận, sắp đặt ổn thỏa đường đi cũng là rất bình thường.”

Vừa dứt lời, hắn nghe thấy tiếng hô của huynh đệ vọng đến không xa:

“Tới rồi!”

Mọi người hướng mắt nhìn, thấy trên mặt sông mênh mông có ba chiếc thuyền lớn nối đuôi nhau, chầm chậm ngược dòng tiến tới, cao cao trên cột buồm tung bay Đại Thanh long kì, giương nanh múa vuốt trong làn sương, cờ đón gió trở mình. Bởi vì dòng nước chảy chậm, những người kéo thuyền bên bờ sông dễ dàng kéo vào, ẩn ước có thể nghe thấy mấy tiếng thô hào tục tằng của thuyền công.

“Ừm, thuyền lún sâu, hộ vệ nghiêm mật, quả nhiên có hàng!” – Hải Vô Cương dùng mục quang lão luyện quan sát quan thuyền đang chậm chạp tiến vào, đôi mắt thu lại còn một đường mảnh, giống như dã lang phát ra ánh mắt hưng phấn đầy dục vọng.

“Ra tay thôi!” – hán tử mặt sẹo cao hứng rút phân thủy thích (1). Hắn là Bài Bang nhị đương gia Hướng Ác, danh hiệu Ba Kiểm Thủy Quỷ Hướng Ác, làm các buôn lái trên sông phải khiếp hãi. Bất quá Hướng Ác tuy ác, so ra còn kém Hải Long Vương, cũng là Bài Bang lão đại Hải Vô Cương. Hắn mới là cự ngạc hung hãn tàn khốc trên sông Trường Giang.

“Không vội!” – Hải Vô Cương nheo mắt trông ba chiếc thuyền lớn đang chậm rãi chèo vào, khóe miệng lộ ra một nụ cười lãnh khốc – “Hừm, Lữ Kinh Hồng quả nhiên ở trên thuyền, áp tải không phải nha dịch bình thường mà là binh tướng thủy sư, nhân số hơn trăm người. Xem ra kẻ đứng đầu “cứng” đấy.”

“Sao phải sợ hắn?” – Hướng Ác giương phân thủy thích – “trên sông Trường Giang, còn tên cứng đầu nào mà Bài Bang chúng ta nhai không nổi!”

“Nói là vậy!” – Hải Vô Cương lần cuối cùng phỏng đoán thực lực mục tiêu, lúc này mới làm động tác ra lệnh cho các huynh đệ ở phía xa. Mấy huynh đệ đó lập tức hướng các huynh đệ hàng đầu tiên huy động song thủ. Đây là ám ngữ thông hành nội bộ của Bài Bang, chỉ huynh đệ trong bang mới có thể hiểu. Nó giống như một thứ ngôn ngữ trên biển, là thủ ngữ liên lạc độc môn của Bài Bang khi giao lưu trên sông nước.

Theo hình dạng tay của Bài Bang huynh đệ, một chiếc bè gỗ trên sông tới, cơ hồ mặt sông không bị ngăn trở. Bè gỗ thuận dòng xuôi xuống, dần dần chạm vào ba chiếc quan thuyền. Binh tốt trên thuyền lần đầu gặp tình huống này, tức thời chân tay luống cuống, không biết tránh mấy cái bè lớn không người lái như thế nào. Ngay lúc đó, một võ tướng trẻ tuổi, vóc dáng cao, dang tay đoạt lấy xào trúc của thuyền công nhảy lên đầu thuyền, xào trúc dài hơn trượng trở thành trường thương, vừa gạt vừa xoay vừa điểm, không ngờ đẩy được bè gỗ trở ra. Chúng binh tốt đồng thanh kêu giỏi, cũng học theo y, đồng tâm hiệp lực dùng trường thương hoặc xào trúc đẩy bè gỗ ra. Ba chiếc quan thuyền từ trong trận bè gỗ mở đường, tiếp tục ngược dòng tiến vào.

“Giỏi lắm Lữ Kinh Hồng, quả nhiên có thực tài!” – Hải Vô Cương ngưng thần hướng xa xa phía đầu thuyền, nhìn võ tướng trẻ tuổi cầm xào đẩy bè không nhịn được gật đầu tán thưởng, lại quay đầu về Hướng Ác phất tay – “động thủ!”

Tiếng tù và đánh động lòng người như từ chân trời cuồn cuộn ập xuống mặt sông, khiến người phát run, theo từng tiếng tù và, vô số hán tử như thủy quỷ náu mình dưới nước, từ lòng sông đột ngột nhảy lên bè gỗ, phi trảo trong tay nhanh như chớp ném về ba chiếc quan thuyền. Vô số phi trảo cắm trúng mạn thuyền, nối quan thuyền và bè gỗ thành một khối. Hai bên mạn thuyền kéo theo hơn mười bè gỗ, không cách nào ngược dòng tiến tới nữa. Phỉ thủy cùng thét lớn, tay rút đoản binh khí tùy thân, quát lớn rồi đánh về phía quan thuyền. Cơ hồ đồng thời, từ rặng đá ngầm bên bờ sông, mấy con đò nhỏ như tên rời cung, bắn thẳng tới quan thuyền đang bị vây khốn chính giữa. Đứng trên đầu thuyền nhỏ là Hải Vô Cương, ngạo nghễ đón gió, Nga Mi thích trong tay dưới ánh bình minh lấp lánh thiểm quang. Khô lâu kì sau lưng hắn phần phật trong gió, cùng với tiếng tù và tạo ra sát khĩ lẫm liệt.

“Bài Bang! Là Bài Bang!” – binh lính trên thuyền kêu lên thất thanh, ngữ âm tràn đầy khủng hoảng. Bài Bang dù không xem là hắc đạo bang hội có thực lực mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là hãn phỉ hung tàn nhất trên sông nước, mọi người sớm đã nghe danh.

“Mọi người vào vị trí! Chuẩn bị nghênh địch!” – Lữ Kinh Hồng gạt hai tên thủy phỉ từ mạn thuyền xuống sông, lập tức trầm giọng hạ lệnh. Chúng binh tốt thấy chủ tướng điềm tĩnh cũng dần trấn định, chia nhau phòng thủ các cương vị, toàn lực cản phá thủy phỉ trên bè gỗ, đánh rớt xuống nước, thỉnh thoảng lại có tiếng người rơi tỏm, mặt nước lưu lại lớp lớp máu tươi. Thủy phỉ trên bè tuy đông, nhưng xào trúc trong tay Lữ Kinh Hồng xuất quỷ nhập thần, bọn giặc trong một lúc không thể xông lên thuyền.

“Hảo tiểu tử, ta đánh với hắn!” – Hướng Ác kêu lớn, từ đò nhỏ tung mình nhảy lên bè gỗ, lướt trên bè gỗ dập dềnh như lướt trên mặt đất, chớp mắt đã tiến sát quan thuyền. Đang muốn đề khí nhảy lên mạn thuyền, hắn chợt nghe tiếng gió rít bên tai, một ngọn xào trúc dài lăng không tập kích. Phân thủy thích trong tay Hướng Ác vung lên đón đường, dù phong bế được hướng đâm của xào trúc, nhưng cảm thấy cánh tay tê chồn, phân thủy thích thiếu chút nữa đã rời tay, thân hình không tự chủ lùi lại mấy bước, xém bước hụt khỏi bè, rơi xuống nước. Hắn không khỏi ngước nhìn chằm chằm võ tướng trẻ tuổi Lữ Kinh Hồng, nghiến răng thốt – “Lữ Kinh Hồng!”

“Mao tặc vô tri! Đã biết bổn tướng quân ở đây, còn dám đến quấy nhiễu?” – Lữ Kinh Hồng trỏ xào vào Hướng Ác, dù gặp chuyện bất ngờ, vẫn không có chút kinh hoảng.

Hướng Ác cười hắc hắc:

“Đừng nói Lữ Kinh Hồng ngươi chỉ là một tiểu thủy sư đề đốc ở Kim Lăng, dù Càn Long hoàng đế có đến, lão tử cũng không ngại! Biết khôn thì để hàng hóa lại, lão tử giữ mạng cho ngươi!”

Lữ Kinh Hồng vung tay, xào trúc run lên:

“Có bản lĩnh thì cứ từ tay bổn tướng quân mà lấy!”

“Lão tử đang có ý này!” – Hướng Ác nói rồi lại đánh về phía mạn thuyền, xào trúc của Lữ Kinh Hồng liền đáp lại. Phân thủy thích là binh khí cận chiến, căn bản uy hiếp không được đối thủ trên thuyền, hắn nhất thời bị Lữ Kinh Hồng làm cho lúng túng. Đợi lúc hắn lui về sau thoát thân mới phát hiện thì đã muộn. Xào trúc của Lữ Kinh Hồng như giăng thiên la địa võng, giam hắn hoàn toàn trong lưới, không cách nào thoát thân.

Mắt thấy đối phương sắp bị xào trúc đả thương, một thủy sư phó tướng đột nhiên kinh hoàng chạy lại bên Lữ Kinh Hồng, hô:

“Lữ đại nhân, thủy phỉ lên thuyền rồi!”

Lữ Kinh Hồng theo lời hắn nhìn qua, liền thấy có thủy phỉ trèo lên chiếc quan thuyền cuối cùng. Y đành phải quật mạnh ba xào, bỏ mặt Hướng Ác chạy đi. Áp lực đáng gờm, cả người Hướng Ác không khỏi mềm oặt rơi xuống bè gỗ, nhớ lại tình hình vừa rồi mà trong lòng kinh hãi. Không phải vì Lữ Kinh Hồng không thủ giữ vững đầu đuôi đoàn thuyền, bản thân hắn chết chắc dưới xào trúc của đối phương. Hắn ngưng thần nhìn Lữ Kinh Hồng ở đằng xa, chỉ thấy xào trúc của y trong không trung điểm xuống, thân hình như phi điểu, từ thuyền quan thứ nhất bay qua chiếc thứ hai rồi chiếc thứ ba. Y vừa đến đã lập tức đánh đám thủy phỉ rơi xuống nước. Chiếc thuyền ấy bị quan binh đoạt lại quyền kiểm soát. Nhìn thấy vậy, Hướng Ác tự tặc lưỡi.

Lữ Kinh Hồng tuy dũng mãnh nhưng không cách nào chiếu cố hết cả ba chiếc thuyền, binh lính bên cạnh càng lúc càng ít, hàng hóa trên thuyền sẽ không giữ nổi, y đành hạ lệnh với phó tướng:

“Trầm thuyền! Bất luận thế nào hàng hóa không được phép rơi vào tay bọn thủy phỉ!”

“Trần thuyền?” – phó tướng ngẩn người – “hàng hóa giá trị mấy vạn, nếu cấp trên truy cứu…”

“Mọi việc do ta gánh chịu!” – Lữ Kinh Hồng giận dữ – “Hiện tại dù chúng ta liều mạng, cũng không giữ nổi ba thuyền hàng! Nếu cho bọn thủy phỉ được tiện nghi không bằng giao cả cho long vương!”

“Tuân mệnh!” – phó tướng ấy bất đắc dĩ nhận lệnh. Lệnh chìm thuyền ban ra, binh tốt lập tức động thủ phá thủng khoang thuyền, để nước sông tràn vào trong. Ba chiếc thuyền bắt đầu chìm dần, nước sông chốc lát đã ngập qua sàn, bao lấy khoang thuyền.

“Lão đại! Lữ Kinh Hồng không ngờ tự đục thuyền!” – mắt thấy quan thuyền từ từ chìm là chuyện hoàn toàn không dự đoán đối với Hướng Ác. Vừa suýt chết về tay Lữ Kinh Hồng, hắn không dám đối địch chính diện.

“Chìm rất hay!” – Hải Vô Cương hờ hững cười lớn – “con sông này rộng, nước chảy chậm, nước sông trong vắt, mặc kệ trên thuyền chứa hàng gì, một khi chìm xuống nước, chẳng phải là lễ vật tặng cho Hải Long Vương ta sao? Chúng ta phải đa tạ Lữ Kinh Hồng, nếu hắn không đục thuyền, chúng ta không biết còn phải hi sinh bao nhiêu huynh đệ.”

“Lữ Kinh Hồng trốn rồi!” – một gã bang chúng trỏ tay, chỉ thấy trên thuyền nhỏ có một người vận bạch y khoác bạch bào đứng ở đầu thuyền, tay cầm trường kiếm, thuyền theo dòng xuôi tới, không phải Lữ Kinh Hồng còn ai nữa?

Hướng Ác nghĩ đến suýt chết trong tay y, nghiến răng thốt:

“Không thể để tên đó bỏ chạy an nhàn như vậy, chúng ta mau đuổi theo kết liễu hắn!”

“Bỏ đi, chúng ta cầu tài không cầu khí! Lữ Kinh Hồng để mất hàng hóa, ngày sau trở về e là cũng không có kết quả tốt.” – Hải Vô Cương vỗ vai Hướng Ác, cười nói – “Huynh đệ nếu không rửa được hận, chúng ta cùng kêu lên. Đa tạ lễ vật của Lữ đại nhân!”

Bọn chúng hỉ hả vừa cười vừa hô:

“Đa tạ lễ vật của Lữ đại nhân! Đa tạ…”

Mặt trờ đã lên, nước sông phản chiếu một màu lửa đỏ. Bè gỗ bị nước đẩy chẳng biết về đâu, mặt nước lại khôi phục sự yên tĩnh. Vô số thủy phỉ Bài Bang lặn ngụp dưới nước, không ngừng tìm kiếm con thuyền bị chìm. Cuối cùng có thủy phỉ nhô đầu lên, hướng về Hải Vô Cương trên thuyền bẩm báo:

“Lão đại! Tìm thấy thuyền, nhưng trong thuyền ngoại trừ mấy thứ tạp vật, cái gì cũng không có!”

“Phóng thí (2)!” – Hải Vô Cương buộc miệng mắng – “quan thuyền lún sâu như vậy, như thế nào mà không có hàng hóa? Tìm lại!”

Tên thủy phỉ bất đắc dĩ lại lặn xuống, lát sau hơn mười tên lần lượt trồi lên, vẻ mặt đều thất vọng như nhau, không cần hỏi cũng biết kết quả. Hải Vô Cương nhìn dòng mặt nước chậm chạp thả trôi, mắt ánh lên thần sắc khó hiểu, làm sao cũng nghĩ không ra là cuối cùng đã sai ở đâu. Rành rành quan thuyền lún nước rất sâu, khẳng định chở hàng hóa trọng lượng không nhẹ, làm thế nào lại không có gì?

Tin tức tào vận Trường Giang bị cướp truyền đến kinh sư, triều đình phẫn nộ, tức khắc phái binh bộ và Đô Sát Viện triệt để tra án.

Nha môn Đô Sát Viện luôn luôn u ám trầm buồn, khiến người ta không khỏi theo bản năng sinh lòng cảnh giác. Nơi này là trung tâm giám sát quan viên, quan lại nào đến đây cũng không tự chủ được phát sinh cảm giác run rẩy sợ hãi, dù là kiện tướng dưới trướng của Đô Sát Viện, Bùi Văn Long mỗi lần đến, trong lòng cũng có cảm giác không thoải mái.

“Văn Long, ngươi đến Kim Lăng một chuyến.” – trên mặt đô sát ngự sử Cổ Văn Trọng thủy chung có một uy thế lãnh khốc, chỉ là với ái tướng trước mặt, khóe miệng ông vẫn hiện ra một tia ấm áp – “Kim Lăng thủy sư đề đốc Lữ Kinh Hồng phụ trách tào vận ở Trường Giang, mấy ngày trước đánh mất ba thuyền quan, hàng hóa giá trị không ít. Thủy phỉ Trường Giang càn quấy đã kinh động thánh thượng, hiện ngài hạ mật chỉ cho Đô Sát Viện điều tra. Ngươi ngoài mặt là Binh bộ đặc sứ điều tra Trường Giang thủy phỉ, thực tế cũng là Đô Sát Viện mật sứ điều tra Kim Lăng thủy sư đề đốc. Bây giờ trao cho ngươi thánh lệnh, có thể tiện nghi hành sự.”

“Lữ Kinh Hồng?” – Bùi Văn Long nhướng mày, trong mắt lóe lên thần sắc dị dạng. Dù đã trải qua nhiều năm, những mỗi lần nghe đến cái tên Lữ Kinh Hồng, trong đầu hắn lập tức hiện ra một nam tử anh tuấn kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Năm năm trước, chính y từ tay hắn đã đoạt mất chức võ trạng nguyên, cũng đoạt đi tình yêu của sư muội. Nếu sư muội vì thế mà sống hạnh phúc, hắn dù đau khổ cũng âm thầm chúc phúc nàng. Nhưng ba năm trước sư muội vì sinh khó mà chết. Từ đó về sau, Bùi Văn Long đã đem tình yêu với sư muội biến thành mối hận với kẻ đã hại chết nàng. Đáng tiếc chưa có cơ hội báo thù, không ngờ cơ hội đột nhiên rơi xuống. Ánh mắt Bùi Văn Long không khỏi thoảng qua chút hung ác lạnh lẽo.

“Thế nào, ngươi biết hắn?” – nhìn ra thần sắc khác lạ của ái tướng, Cổ Văn Trọng hỏi.

“Võ trạng nguyên năm đó uy chấn triều đình, thuộc hạ dù chưa từng gặp những đã nghe qua đại danh.” – Bùi Văn Long cười nhạt, mang thù hận giấu vào lòng. Thiếu niên cao thủ năm đó bại dưới kiếm Lữ Kinh Hồng, đã không có ai nhớ được.

“Vậy à,” – Cổ Văn Trọng vuốt râu cảm khái nói – “Nói đến võ trạng nguyên Lữ Kinh Hồng năm đó, không ai trong kinh thành không biết? Đáng tiếc, từ khi hắn rời kinh thành đến Kim Lăng nhận chức, dần dần bị lãng quên.”

“Triều đình hoài nghi Lữ Kinh Hồng và thủy phỉ cấu kết?” – Bùi Văn Long thuận miệng hỏi, dù đối với Lữ Kinh Hồng có hận thù sâu, nhưng Bùi Văn Long cũng biết khả năng này rất hiếm.

“Không thể nói vậy.” – Cổ Văn Trọng vuốt chòm râu cằm, ý tứ thâm sâu – “Lữ Kinh Hồng thiếu niên đắc chí, sỉ đồ (3) bằng phẳng vô cùng, theo lẽ mà nói quyết không cấu kết thủy phỉ, tự hủy tương lai của mình. Tuy nhiên tào vận lần này mất thật kì quái, cho nên lệnh cho Đô Sát Viện tra án. Đây cũng là quán lệ của triều đình, không có gì lạ.”

“Hiểu rồi!” – Bùi Văn Long gật đầu – “thuộc hạ sẽ tận lực mà làm, triệt để tra rõ sự thật.”

“Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu hoàng thượng hỏi tới, Đô Sát Viện nhất định phải có giao phó thận trọng tỉ mỉ.” – Cổ Văn Trọng vừa nói vừa vỗ vai ái tướng – “Đi nhanh, hy vọng ngươi không làm bổn quan thất vọng.”

“Thuộc hạ nhất định không phụ mệnh!” – Bùi Văn Long tiếp lấy mật lệnh trong tay thượng cấp, lập tức chắp tay cáo lui. Tay cầm mật lệnh điều tra Kim Lăng thủy sư, hắn cảm giác như tiền đồ vận mệnh Lữ Kinh Hồng đều nằm trong tay, hưng phấn không kìm được, chỉ hận không thể lập tức có mặt ở Kim Lăng.

—————-

Chú thích:

(1) vũ khí tầm ngắn, hình dạng tựa trảo.

(2) rắm thối, tiếng chửi tục.

(3) đường làm/thăng quan.


/5

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status