Chương 108.5
Thịnh Kiều đưa nước cho mọi người rồi từng người cầm vé đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau khi kiểm tra an ninh xong thì Sư Huyên nói: "Cô nói đi."
Thịnh Kiều nhìn cô ta một cái, nở nụ cười và chậm rãi mở miệng: "Sagrada Família còn được gọi là nhà thờ tạ lỗi, do kiến trúc sư Tây Ban Nhan Gaudí thiết kế. Mọi người biết Gaudí sao? Ông ấy là một kiến trúc sư rất nổi tiếng trên thế giới và là một nhân vật đại biểu cho trường phái kiến trúc 'Art nouveau', ông có 17 tác phẩm được Tây Ban Nha liệt kê là di vật văn hóa cấp quốc gia và 7 tác phẩm được Liên Hợp Quốc liệt kê là di sản văn hóa thế giới. Sagrada Família chính là tác phẩm cuối cùng của ông, nhưng không may Gaudí đã chết trước khi nó được hoàn thành. Nhà thờ này là kiến trúc duy nhất trên thế giới được xếp vào di sản văn hóa thế giới khi được chưa hoàn thành. Gaudí là một trong những kiến trúc sư vĩ đại nhất của Barcelona và ông có sức ảnh hưởng lớn hơn bao giờ hết đối với lịch sử kiến trúc thế giới. Ông ấy được chôn cất dưới nhà thờ này."
Kỳ Liên má ơi một tiếng: "Vậy không phải giờ chúng ta đang giẫm lên mộ của người ta à?"
Mấy người cười không nổi, Thịnh Kiều nói: "Sau khi ông ấy chết, có thể nhìn thấy nhiều người quan sát tác phẩm của mình như vậy thì có lẽ cũng rất vui vẻ.
Lê Nghiêu hỏi: "Ông ấy chết thế nào?"
Thịnh Kiều vừa đi vừa thở dài: "Tai nạn giao thông. Barcelona đã tổ chức một buổi lễ khai trương đường ray xe điện, Gaudí đã bị xe điện đâm chết."
Mọi người: "..."
Thịnh Kiều: "Đến rồi, nhìn bên này, mặt này điêu khắc những hình ảnh bên trong Kinh thánh. Toàn bộ thiết kế của nó cũng không có đường thẳng và mặt bằng. Bởi vì triết lý thiết kế của Gaudí là những đường thẳng thuộc về con người còn những đường cong thuộc về Chúa trời. Cho nên về cơ bản, Sagrada Família đều được tạo thành bởi hình xoắn ốc, hình nón, hyperbola, đường vòng cung và các đường cong bất quy tắc khác, rất có cảm giác chuyển động nhịp nhàng."
Kiến trúc trước mặt rất thần thánh và trang nghiêm, nhưng lại tràn đầy cảm giác méo mó và tê liệt, mấy người vừa đi vừa chụp ảnh, Thịnh Kiều dẫn họ đi và tiếp tục giải thích: "Những hình ảnh ở hai bên này đều lần lượt khắc họa sự ra đời và cái chết của Chúa Jesus, vì vậy mọi người thấy đấy, phong cách kiến trúc được khắc họa ở cả hai bên đều không giống nhau, nhìn bên này thì thấy rất vui vẻ, mà bên này thì có một nỗi đau khổ rất rõ ràng."
Cô không nói thì không cảm giác được, khi cô nói xong thì mọi người thực sự cảm thấy những cảm giác khác nhau từ những kiến trúc phức tạp và dày đặc này.Kiến trúc như vậy thực sự là một phép màu của thế giới. Lúc đầu chỉ mang suy nghĩ tùy tiện nhìn xem một chút, nhưng giờ lại rơi vào trong đó, nhìn vào những chạm khắc thiêng liêng trang trọng xung quanh, lắng nghe văn hóa và nền tảng về nó, trong lòng liền dâng lên một nỗi kính sợ không tên.
Mọi người lại đi vào và làm cầu nguyện trên băng ghế trong nhà thờ, ngoài ra còn có một viện bảo tàng ở phía dưới giáo đường, nơi giới thiệu lịch sử kiến trúc và từng yếu tố thiết kế, trong tủ còn có rất nhiền bản thảo và mô hình kiến trúc.
Tất cả mọi người càng thích lớp kính rực rỡ sắc màu và đường cong mơ mộng của giáo đường hơn, Gaudí nắm rõ thành thục sự khúc xạ ánh sáng tự nhiên, đó quả thật là một hưởng thụ thị giác. Và ngược lại không có hứng thú gì với viện bảo tàng này, nhưng Thịnh Kiều lại cảm thấy hứng thú nhất với nơi này, vì vậy cô đã xem mỗi bản thảo và yếu tố thiết kế rất cẩn thẩn.
Thúc giục cô mấy lần thì cô mới lưu luyến không rời nói: "Những bản thảo này thật sự rất có ích cho những sinh viên ngành kiến trúc, thật sự có thể học được rất nhiều."
Sư Huyên cười nhạo: "Cô cũng không phải là sinh viên ngành kiến trúc."
Thịnh Kiều phiền chết vì ẩn ý châm chọc trong đó của cô ta, vì vậy giận dữ nói: "Tôi thích kiến trúc đấy có được chưa? Tôi sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới, đến lúc đó sẽ thi ngành kiến trúc được chưa?"
Sư Huyên: "..."
/593
|