Lúc Gia Kiến Thanh rời đi trời đã tối, sau khi kết thúc buổi phỏng vấn kia thì vội vàng chạy trở về khôi phục lại bộ mặt nhà tư bản ban đầu của ông. Để lại Gia Duẫn và một đoàn người khôi phục chức năng dùng số tiền lớn mời đến.
Biết bọn họ rời khỏi đã là chuyện sáng sớm ngày hôm sau rồi. Hôm đó Gia Duẫn thức dậy rất sớm, trong không khí bốc lên thoang thoảng mùi bùn lầy sau cơn mưa đêm. Mọi tiếng động rồi yên tĩnh, một luồng ánh sáng nhỏ xuyên thủng sương mù, dè dặt ngấm vào nền trời màu xanh thẳm.
Gia Duẫn đứng đánh răng cạnh bồn nước, cửa phòng ký túc xá 102 kẽo kẹt một tiếng, cô quay đầu lại, Kế Hứa đi ra, trong tay cầm chậu rửa mặt, trên vai khoác khăn mặt, chầm chậm vặn cái cổ cứng đờ một cái.
Ánh mắt vô tình chạm nhau, anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Gia Duẫn di chuyển một bước về bên trái, nhường chỗ cho anh. Kế Hứa đi tới, đứng bên cạnh Gia Duẫn, cao hơn cô nửa cái đầu. Anh mặc chiếc áo ba lỗ trắng, vai rộng eo hẹp, nước da ngăm đen.
Thoạt nhìn, Kế Hứa gầy, vóc người chứa đựng một chút yếu ớt của tuổi trẻ. Nhưng khi thực sự nhìn kỹ, lại phát hiện bắp thịt màu nâu săn chắc trên hai cánh tay của anh.
Không có bất kỳ dấu vết cố ý luyện tập kỹ lưỡng nào, cũng dễ nhận thấy là từ tráng kiện không thích hợp để miêu tả anh, nhưng đường nét cơ bắp săn chắc, lưu loát vẫn tạo ra cảm giác chân thật.
Gia Duẫn biết, đó là dấu vết thô sơ do làm việc nặng thời gian dài để lại trong cuộc sống của anh. Ánh mắt thích thú đảo một vòng trên người anh, Kế Hứa kiên trì rửa mặt xong xuôi, nhưng khi anh dùng khăn mặt lau mặt, nghe thấy Gia Duẫn khẽ cười bên cạnh.
Kế Hứa nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt giống như đang hỏi, cậu cười cái gì?
Gia Duẫn càng vui hơn, giơ tay lên khẽ vuốt gương mặt bị rửa thô bạo đến đỏ lên của anh. Màn trêu chọc trắng trợn này chỉ duy trì trong bốn giây.
Tại sao phải đưa ra kết luận chuẩn xác đến từng giây này chứ? Kế Hứa cũng không biết, có thể là trong mấy giây vừa hốt hoảng vừa đột nhiên mãnh liệt kia, trái tim của anh có thể phút chốc suy tàn rối loạn. Trong tai chỉ nghe thấy bốn tiếng “Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.” rung động trong lồng ngực.
Hây da... Kế Hứa bị chút tâm tư nhỏ bé và mờ ám này lặp đi lặp lại trong lòng mãi.
Vẫn là nhà bếp cũ kỹ đổ nát, trong nồi đang đun nước, bọt khí sôi sùng sục. Kế Hứa dùng cái muôi tìm được hai cái trứng gà, vừa bỏ lên tay liền bóc vỏ.
Gia Duẫn kinh ngạc nói: “Cậu không sợ bỏng sao?”
Kế Hứa dời mắt nhìn Gia Duẫn một cái, mặt vẫn không đổi sắc bóc vỏ trứng.
“Con người lỗ mãng!” Gia Duẫn mắng, anh cũng không phản ứng.
Hai quả trứng luộc trắng, mềm, thơm, trơn bóng này cứ như vậy nhanh chóng được bóc xong, đưa đến trước mắt Gia Duẫn.
Giọng cô êm dịu hỏi: “Cho tôi hết à?” Kế Hứa gật đầu.
Gia Duẫn cũng không từ chối, nhận lấy một quả trước, có chút nóng, cô lại nhét trở lại vào trong tay Kế Hứa, để anh lăn qua lăn lại để trứng nguội bớt.
Sau đó cô đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy dái tai của Kế Hứa.
Anh giật mình đến co rút một cái, nhưng nhiệt độ trên dái tai không giảm.
Tiếp đó anh lại bị Gia Duẫn ném về một cách thô bạo, nhận nhắc nhở của cô: “Đừng trốn! Nếu không thì tôi sẽ nói ra chuyện cậu chiếm của công làm bữa riêng cho tôi!”
Anh nóng lòng phủ nhận nhưng lại ngại giọng nói ứ đọng nên nuốt lời trở vào.
Gia Duẫn đắc chí, dùng một chút sức ở đầu ngón tay, chậm rãi xoa dái tai tròn trịa mượt mà trong tay, mềm mại ngoài dự đoán của cô.
Tai Kế Hứa nóng ran mà đầu nóng tay của cô lại mềm mại như vậy. Vùng nhạy cảm chưa bao giờ bị ai ác ý đụng chạm đang nhột và khó chịu như xương bị đục khoét.
Tiếp đó, tên nhóc điếc từ trước đến nay chững chạc đàng hoàng, ngay cả nhìn lén mặt cũng không cảm xúc lại trong khoảnh khắc Gia Duẫn xoa nắn dái tai của anh mà vô thức di chuyển bước chân về trước một chút, nhỏ đến nỗi khó nhận ra, vùi đầu cúi xuống trước mặt Gia Duẫn.
Gia Duẫn sững sờ, dừng động tác lại. Cái này giống cái gì? Cô dừng một chút. Sau mấy phút, mới kịp phản ứng lại.
Đây giống như thuần hóa. Là một loại phục tùng hoàn toàn, cúi đầu cụp tai phục tùng.
Gia Duẫn nhướng mày, cố ý nói: “Tôi sờ tai của cậu như vậy...” Dừng một chút, lại nói: “Có phải cậu không vui?”
Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở của anh phả lên trán Gia Duẫn, có chút rối loạn khó mà kiềm chế.
Kế Hứa ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt sáng long lanh của cô.
Lúc này mới hiểu là cô giả bộ trêu chọc anh mà thôi. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác chua xót, giống như quả bóng bị người ta cố ý thả cho bớt khí hơi, từ từ chậm rãi trút hết khí ra. Mà cái chua xót khó mà diễn tả bằng lời kia như một lớp mồ hôi dày, bám chắc trên da.
Mùi vị này, anh không chịu được cũng không thoát được.
Bèn cứ như vậy không nói tiếng nào, cũng bắt đầu bướng bỉnh không nhúc nhích. Gia Duẫn không biết làm sao, kéo dái tai của anh một cái, kéo xong thì buông ra.
Nhìn anh lại bày ra bộ dạng bực bội nhưng lại không lên tiếng, Gia Duẫn cũng bị chọc tức đến bật cười, quả trứng gà được Kế Hứa cầm trong tay đã nguội đến nhiệt độ vừa phải, bóc được một nửa, chỉ ăn lòng trắng. Cô đẩy lòng đỏ lên bên môi anh, anh ngập ngừng vài giây rồi há miệng.
Gia Duẫn tiện thể nhét lòng đỏ trứng vào trong miệng anh, động tác không có bất kỳ sự dịu dàng nào.
Kế Hứa khẽ nhắm mắt, vẻ mặt bộc lộ cảm xúc gì.
Mặt trời mọc, sương mù tan, đám mây mềm mại che đám mây màu hiếm có. Lại là một vòng ngày mới treo trước cửa, bọn họ kề vai ngồi tựa vào ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn núi xanh mênh mông, hoa nở khoan thai ở nơi xa.
Cầu Tây Độ... Gia Duẫn thầm đọc tên nơi này trong lòng, lúc này có ngọn gió phất qua, sợi tóc dính lên bên môi, Gia Duẫn đưa tay lên định sửa lại, nhưng có người nhanh hơn cô một bước, vén sợi tóc đen bên mặt cô đến sau tai.
Cô nghiêng đầu nhìn, lại thấy Kế Hứa cúi đầu, bàn tay vén sợi tóc cô bị nắm chặt trong lòng bàn tay khác. Hồi hộp, sợ hãi khó mà khống chế.
Bắp thịt trên cánh tay thiếu niên dần dần căng ra, trong phút chốc không giấu được những suy nghĩ thầm giấu trong lòng.
Bọn họ từ từ càng sít lại càng gần, đến khi cánh tay thật sự chạm vào nhau, Gia Duẫn bị sức nóng hừng hực như ánh mặt trời gay gắt của anh thiêu đốt một chút. Sau đó cảm nhận được rõ ràng là cơ bắp run rẩy yếu ớt dưới trạng thái cứng đờ của toàn thân anh.
Giờ phút này, không ai biết trong lòng nhau nghĩ gì, không ai biết bước đầu tiên là ai khơi dậy trước.
Vậy thì trách cơn gió buổi sớm đi, nhất định là nó thổi tan đi khoảng cách của hai người tuổi trẻ này giữa hè.
Ừ, nhất định là nó.
/79
|