Hắn muốn thành thân, muốn kết duyên với giai nhân âu yếm trong lòng hắn, muốn thú nàng về làm nương tử của hắn.
Từ cái đêm được Bạch Tể Viễn nhận lời, mấy ngày nay cho tới tận bây giờ, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng cùng khát khao.
Tuy hắn không thể tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp như thế nào.
Nhưng hắn biết, từ nay về sau, hắn không còn cô đơn một mình, hắn có gia, có thê tử, sau này, có thể có một đám tiểu hài tử.
Viễn cảnh tốt đẹp như vậy, chỉ cần nghĩ đến, dù có ngủ cũng tỉnh lại.
Sống hai mươi năm năm tháng, chưa bao giờ hắn có cảm giác như vậy.
Giống như toàn bộ thế gian đều trở nên tốt đẹp, trong mắt hắn, không còn nhìn thấy một chút điều đáng ghê tởm nào đó.
Đáng tiếc tất cả niềm huân hoan chỉ vì lời nói của người được coi là mẫu thân hắn phá tan tất cả.
Hắn không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với vị nhạc phụ hai canh giờ trước còn răn dạy hắn, hoài nghi hắn, cuối cùng vẫn tin lời hắn cam đoan.
Càng không biết nên dùng lời gì để nói với nữ nhân xa lạ được gọi là mẫu thân.
Hắn ngơ ngác đứng ngoài cửa viện, hắn không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên trong nữa.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên thảm cảnh mà hắn đã từng trãi qua khi còn nhỏ.
Đây là đoạn ký ức hắn muốn vùi sâu trong trí nhớ, giờ khắc này bị lập mở như một quyển sách.
Mỗi một trang là một nổi đau, mỗi một hình ảnh là vết đao đâm sâu vào vết thương.
Khi hắn một tuổi, hắn đói bụng, nhũ mẫu còn không đủ ăn, ôm hắn đi tìm nàng, nàng cầm điểm tâm tinh xảo trên bàn.
Cầm từng miếng từng miếng, cẩn thận đút cho con chó ăn, còn thay nó chùi miệng, sau đó nâng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn nói: Để đói.
Năm hắn một tuổi rưỡi, hắn bị bệnh, sốt cao không lùi, không có người nào vì hắn mà thỉnh đại phu, nhũ mẫu khóc lóc ôm hắn đi tìm nàng, nàng ôm mèo Ba Tư ôn nhu vuốt lông cho nó, ánh mắt u ám, thản nhiên nói: Tự chịu.
Năm hắn hai tuổi, không biết nhũ mẫu phạm vào sai lầm gì lại bị nàng đuổi ra khỏi phủ.
Hắn luyến tiếc, lôi kéo vạt áo của nàng như thế nào cũng không chịu buông tay, còn khóc lóc cầu xin nàng đừng đuổi nhũ mẫu đi.
Nàng ở trước mặt hắn, mở miệng sai người đem nhũ mẫu đánh cho đến chết.
Nhũ mẫu cố nén thống khổ đau đến tê tâm liệt phế thúc dục hắn mau đi đi.
Máu tươi của nàng nhiễm đỏ một vùng đất, thân thể nàng mềm nhuyễn nằm úp sấp bị người kéo lê ra bên ngoài.
Đến tận lúc này mà hắn vẫn nhớ rõ không quên.
Bởi vì từ lúc đó trở đi, bên người hắn, không còn ai che chở, không còn ai yêu thương.
Từ đó về sau, hắn bị nhốt trong một viện hẻo lánh trong hầu phủ.
Ăn, là cỏ dại hay là loại thức ăn mà ngay cả nha hoàn hạ đẳng thô sử cũng không muốn ăn.
Uống, là tự hắn dùng đồ vật bể nát để dưới mái hiên hứng những hạt mưa hay sương trên cây cỏ.
Mặc, là những thứ vải vóc dơ bẩn hay y phục cũ kĩ của bọn hạ nhân vứt đi.
Đến lúc nàng cùng cách rời khỏi Tiếu gia, cũng chưa bao giờ đến sân viện vắng vẻ để nhìn hắn.
Mỗi ngày hắn đều mở to mắt, ngơ ngác nhìn bầu trời trên tường viện, sau đó chờ nó từ từ tối đi, sẽ trở về ngủ.
Như thế ngày qua ngày, ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn cứ trôi qua như vậy là bao lâu.
Trong đời, có người mẫu thân nào sẽ hận đứa nhỏ của chính mình như vậy?
Có người mẫu thân nào lại để người tra tấn cốt nhục duy nhất của chính mình như thế?
Đã nhiều năm, vấn đề này vẫn khiến hắn suy nghĩ không thông.
Cho đến đêm đó, hắn được phong hầu, hoàng thượng nói cho hắn biết.
Năm đó lúc nàng sinh hạ hắn, trong phòng sinh bị người động tay động chân, hắn được thuận lợi sinh ra, mà nàng, lại bị rong huyết thiếu chút nữa là mất mạng.
Sau đó cứu sống được nàng, nhưng nàng đã mất đi khả năng sinh dưỡng.
Người trong lòng nàng không phải là phụ thân hắn, mà là cái người nam nhân si tình vẫn luôn yên lặng chờ nàng, chờ nàng cùng cách, rời khỏi Tiếu gia.
Vì hắn mà nàng kiên trì nhẫn nại ở Tiếu gia, đợi đại sự thành, sẽ khôi phục tự do, gả cho nam nhân trong lòng nàng.
Sau đó vì hắn sinh dưỡng hài tử, nuôi nấng bọn họ lớn lên, cũng coi như thỏa mãn hạnh phúc.
Hắn sinh ra, làm cho mọi kỳ vọng của nàng tan biến, cho nên, nàng hận hắn.
Bởi vì hoàng cựu hối hận tự trách, hắn lựa chọn tha thứ, dù hắn lấy lòng nàng thế nào thì nàng vẫn như năm đó, trong mắt không hề có hắn.
Hắn đã từng nghĩ cả đời hắn sẽ không có cơ hội kêu nàng một tiếng mẫu thân, đến lúc chết cũng không có khả năng nghe nàng thừa nhận hắn là nhi tử của nàng.
Không ngờ ngày này lại đến, mà đến nhanh đến như vậy.
Nhưng nàng thừa nhận, lại làm tổn thương hắn, làm đau thấu tâm can.
Nghe được lời nàng nói, tất cả hi vọng trong lòng hắn đều vỡ vụng.
Từ nay về sau, hắn không phụ, không mẫu.
May mắn là giờ khắc này hắn đã thức tỉnh, may mắn hôm nay nàng đến đây làm ầm ĩ, cho hắn cơ hội trước ngày thành thân đưa ra quyết định, để sau này không còn cơ hội làm tổn thương nữ nhân trong lòng hắn.
Nàng vẫn còn chửi rủa nhạc phụ cùng vị hôn thê của hắn, vũ nhục nhạc gia hắn.
Hắn bước vào đại sảnh, bước đến chổ mẫu thân hắn, từng bước tới gần nàng, hắn lại cảm thấy từng bước cách xa nàng.
Lòng hắn kiên định bước nhanh đến chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên Hưng Khánh Đế bước lên chặn ở trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Hưng Khánh Đế biết giờ khắc này vẻ mặt của Tiếu Túc là có ý nghĩa gì.
Hắn không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Tiếu Túc đứa nhỏ này là vô tội, hắn đi vào thế gian này, không phải là hắn lựa chọn.
Nhưng hoàng tỷ, làm sao có thể cam lòng? Nàng được thánh sủng, là trưởng công chúa do hoàng hậu sở sinh.
Có nam nhân trong lòng hết mực yêu thương, lẽ ra nàng nên có cuộc sống phu thê hạnh phúc mỹ mãn.
Tất cả sai lầm là vì hắn.
Là năm đó hắn quá yếu đuối, thân là Thái tử, lại không đảm đương được chức vị thái tử, để mặc đám huynh đệ thứ xuất có dã tâm bừng bừng dẫm lên đầu hắn.
Là hắn vô năng, không thể thu nạp nhân tâm của triều thần, phải cần mẫu hậu bức bách hoàng tỷ gả vào Tiếu gia mượn sức.
Nếu không phải như vậy, mọi chuyện cũng không phát sinh đến tình cảnh này.
Mà chuyện xảy ra hắn cũng không thể gánh vác, vì bù đắp thua thiệt, hắn đối với hoàng tỷ càng dung túng, thậm chí vì nàng mà bỏ qua sanh tôn.
Sau đó, lại vì phần thua thiệt này, mà ngay cả hắn cũng không dám để Tiếu Túc ở lại trong kinh để chiếu cố, đành phải đưa hắn đi rất xa.
Sau này hắn dựa vào quân công hồi kinh, hắn lại cảm thấy thua thiệt cho đứa nhỏ này, trăm phương nghìn kế muốn bù đắp lại.
Cứ như vậy, một bên bù đắp, một bên thua thiệt.
Kết quả, hắn thua thiệt càng ngày càng nhiều, có thể bù đắp thì càng ngày càng ít.
Vì cái gì lại như thế?
Hắn chỉ muốn bù đắp cải thiện quan hệ mẫu tử của hai người bọn họ mà thôi.
Nhưng lại không được như mong muốn, giờ khắc này, hắn không thể mở miệng ngăn đứa nhỏ này nói ra lời tuyệt tình cắt đứt quan hệ mẫu tử.
Chỉ có thể nhìn hắn cầu xin, lắc đầu khẩn cầu hắn.
Nhưng Tiếu Túc đã kiên định tâm tư, dù Hưng Khánh Đế cầu xin nhiều hơn nữa, cũng không thay đổi được quyết định của hắn.
Thuận Ninh trưởng công chúa vẫn đang giằng co với Bạch Tể Viễn, lúc này cũng bình tĩnh, đưa đôi mắt xinh đẹp lần đầu tiên nhìn về phía nhi tử mà nàng đã mang thai mười tháng sở sinh.
Khuôn mặt hắn, có sáu bảy phần tương tự nàng, chỉ là bộ dạng hắn kiên nghị thân thể cường tráng một chút.
Đã qua hai mươi năm, nàng hoàn toàn không nhớ được bộ dạng của hắn nữa, lúc này nhìn dung nhan vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nàng thật không biết cảm giác mình như thế nào.
- Tử Truyền.
Nàng há mồm mấy lần, cuối cùng cũng gọi đến tên tự của hắn.
Tiếu Túc mỉm cười, hai tay ôm quyền, khom mình hành lễ nói:
- Thần Tiếu Túc, gặp qua Thuận Ninh trưởng công chúa điện hạ.
Khuôn mặt Thuận Ninh trưởng công chúa dại ra, nàng mở to hai mắt, không dám tin nhìn hắn.
Nàng thân mật kêu tên tự của hắn, mà hắn lại xa cách kêu phong hào của nàng.
Mọi người trong sảnh nghe vậy đều hiểu rõ, Hưng Khánh đế đóng lại đôi mắt.
Hắn biết, tỷ tỷ hắn, cả đời này đã hoàn toàn mất đi nhi tử duy nhất của nàng.
Bạch Tể Viễn đột nhiên nở nụ cười, tâm tình thập phần vui sướng.
Nàng càng khi nhục hắn cùng nữ nhi của hắn, thì nhi tử của nàng sẽ càng phản cảm nàng, cuối cùng, nàng đã đẩy hắn về phía Bạch gia.
Rất xa hắn có thể nhìn thấy hình dáng của nữ nhi xinh đẹp, sau khi nhận được tin tức đã vội vàng từ sau viện chạy đến đây.
Đứa nhỏ, phụ thân tài cán của ngươi vì ngươi dọn sạch mọi trở ngại ngăn cản ngươi hạnh phúc.
Nhưng ngươi có thể bắt lấy cơ hội này, đưa hắn nắm trong lòng bàn tay hay không, phải dựa vào chính ngươi.
Từ cái đêm được Bạch Tể Viễn nhận lời, mấy ngày nay cho tới tận bây giờ, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng cùng khát khao.
Tuy hắn không thể tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp như thế nào.
Nhưng hắn biết, từ nay về sau, hắn không còn cô đơn một mình, hắn có gia, có thê tử, sau này, có thể có một đám tiểu hài tử.
Viễn cảnh tốt đẹp như vậy, chỉ cần nghĩ đến, dù có ngủ cũng tỉnh lại.
Sống hai mươi năm năm tháng, chưa bao giờ hắn có cảm giác như vậy.
Giống như toàn bộ thế gian đều trở nên tốt đẹp, trong mắt hắn, không còn nhìn thấy một chút điều đáng ghê tởm nào đó.
Đáng tiếc tất cả niềm huân hoan chỉ vì lời nói của người được coi là mẫu thân hắn phá tan tất cả.
Hắn không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với vị nhạc phụ hai canh giờ trước còn răn dạy hắn, hoài nghi hắn, cuối cùng vẫn tin lời hắn cam đoan.
Càng không biết nên dùng lời gì để nói với nữ nhân xa lạ được gọi là mẫu thân.
Hắn ngơ ngác đứng ngoài cửa viện, hắn không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên trong nữa.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên thảm cảnh mà hắn đã từng trãi qua khi còn nhỏ.
Đây là đoạn ký ức hắn muốn vùi sâu trong trí nhớ, giờ khắc này bị lập mở như một quyển sách.
Mỗi một trang là một nổi đau, mỗi một hình ảnh là vết đao đâm sâu vào vết thương.
Khi hắn một tuổi, hắn đói bụng, nhũ mẫu còn không đủ ăn, ôm hắn đi tìm nàng, nàng cầm điểm tâm tinh xảo trên bàn.
Cầm từng miếng từng miếng, cẩn thận đút cho con chó ăn, còn thay nó chùi miệng, sau đó nâng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn nói: Để đói.
Năm hắn một tuổi rưỡi, hắn bị bệnh, sốt cao không lùi, không có người nào vì hắn mà thỉnh đại phu, nhũ mẫu khóc lóc ôm hắn đi tìm nàng, nàng ôm mèo Ba Tư ôn nhu vuốt lông cho nó, ánh mắt u ám, thản nhiên nói: Tự chịu.
Năm hắn hai tuổi, không biết nhũ mẫu phạm vào sai lầm gì lại bị nàng đuổi ra khỏi phủ.
Hắn luyến tiếc, lôi kéo vạt áo của nàng như thế nào cũng không chịu buông tay, còn khóc lóc cầu xin nàng đừng đuổi nhũ mẫu đi.
Nàng ở trước mặt hắn, mở miệng sai người đem nhũ mẫu đánh cho đến chết.
Nhũ mẫu cố nén thống khổ đau đến tê tâm liệt phế thúc dục hắn mau đi đi.
Máu tươi của nàng nhiễm đỏ một vùng đất, thân thể nàng mềm nhuyễn nằm úp sấp bị người kéo lê ra bên ngoài.
Đến tận lúc này mà hắn vẫn nhớ rõ không quên.
Bởi vì từ lúc đó trở đi, bên người hắn, không còn ai che chở, không còn ai yêu thương.
Từ đó về sau, hắn bị nhốt trong một viện hẻo lánh trong hầu phủ.
Ăn, là cỏ dại hay là loại thức ăn mà ngay cả nha hoàn hạ đẳng thô sử cũng không muốn ăn.
Uống, là tự hắn dùng đồ vật bể nát để dưới mái hiên hứng những hạt mưa hay sương trên cây cỏ.
Mặc, là những thứ vải vóc dơ bẩn hay y phục cũ kĩ của bọn hạ nhân vứt đi.
Đến lúc nàng cùng cách rời khỏi Tiếu gia, cũng chưa bao giờ đến sân viện vắng vẻ để nhìn hắn.
Mỗi ngày hắn đều mở to mắt, ngơ ngác nhìn bầu trời trên tường viện, sau đó chờ nó từ từ tối đi, sẽ trở về ngủ.
Như thế ngày qua ngày, ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn cứ trôi qua như vậy là bao lâu.
Trong đời, có người mẫu thân nào sẽ hận đứa nhỏ của chính mình như vậy?
Có người mẫu thân nào lại để người tra tấn cốt nhục duy nhất của chính mình như thế?
Đã nhiều năm, vấn đề này vẫn khiến hắn suy nghĩ không thông.
Cho đến đêm đó, hắn được phong hầu, hoàng thượng nói cho hắn biết.
Năm đó lúc nàng sinh hạ hắn, trong phòng sinh bị người động tay động chân, hắn được thuận lợi sinh ra, mà nàng, lại bị rong huyết thiếu chút nữa là mất mạng.
Sau đó cứu sống được nàng, nhưng nàng đã mất đi khả năng sinh dưỡng.
Người trong lòng nàng không phải là phụ thân hắn, mà là cái người nam nhân si tình vẫn luôn yên lặng chờ nàng, chờ nàng cùng cách, rời khỏi Tiếu gia.
Vì hắn mà nàng kiên trì nhẫn nại ở Tiếu gia, đợi đại sự thành, sẽ khôi phục tự do, gả cho nam nhân trong lòng nàng.
Sau đó vì hắn sinh dưỡng hài tử, nuôi nấng bọn họ lớn lên, cũng coi như thỏa mãn hạnh phúc.
Hắn sinh ra, làm cho mọi kỳ vọng của nàng tan biến, cho nên, nàng hận hắn.
Bởi vì hoàng cựu hối hận tự trách, hắn lựa chọn tha thứ, dù hắn lấy lòng nàng thế nào thì nàng vẫn như năm đó, trong mắt không hề có hắn.
Hắn đã từng nghĩ cả đời hắn sẽ không có cơ hội kêu nàng một tiếng mẫu thân, đến lúc chết cũng không có khả năng nghe nàng thừa nhận hắn là nhi tử của nàng.
Không ngờ ngày này lại đến, mà đến nhanh đến như vậy.
Nhưng nàng thừa nhận, lại làm tổn thương hắn, làm đau thấu tâm can.
Nghe được lời nàng nói, tất cả hi vọng trong lòng hắn đều vỡ vụng.
Từ nay về sau, hắn không phụ, không mẫu.
May mắn là giờ khắc này hắn đã thức tỉnh, may mắn hôm nay nàng đến đây làm ầm ĩ, cho hắn cơ hội trước ngày thành thân đưa ra quyết định, để sau này không còn cơ hội làm tổn thương nữ nhân trong lòng hắn.
Nàng vẫn còn chửi rủa nhạc phụ cùng vị hôn thê của hắn, vũ nhục nhạc gia hắn.
Hắn bước vào đại sảnh, bước đến chổ mẫu thân hắn, từng bước tới gần nàng, hắn lại cảm thấy từng bước cách xa nàng.
Lòng hắn kiên định bước nhanh đến chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên Hưng Khánh Đế bước lên chặn ở trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Hưng Khánh Đế biết giờ khắc này vẻ mặt của Tiếu Túc là có ý nghĩa gì.
Hắn không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Tiếu Túc đứa nhỏ này là vô tội, hắn đi vào thế gian này, không phải là hắn lựa chọn.
Nhưng hoàng tỷ, làm sao có thể cam lòng? Nàng được thánh sủng, là trưởng công chúa do hoàng hậu sở sinh.
Có nam nhân trong lòng hết mực yêu thương, lẽ ra nàng nên có cuộc sống phu thê hạnh phúc mỹ mãn.
Tất cả sai lầm là vì hắn.
Là năm đó hắn quá yếu đuối, thân là Thái tử, lại không đảm đương được chức vị thái tử, để mặc đám huynh đệ thứ xuất có dã tâm bừng bừng dẫm lên đầu hắn.
Là hắn vô năng, không thể thu nạp nhân tâm của triều thần, phải cần mẫu hậu bức bách hoàng tỷ gả vào Tiếu gia mượn sức.
Nếu không phải như vậy, mọi chuyện cũng không phát sinh đến tình cảnh này.
Mà chuyện xảy ra hắn cũng không thể gánh vác, vì bù đắp thua thiệt, hắn đối với hoàng tỷ càng dung túng, thậm chí vì nàng mà bỏ qua sanh tôn.
Sau đó, lại vì phần thua thiệt này, mà ngay cả hắn cũng không dám để Tiếu Túc ở lại trong kinh để chiếu cố, đành phải đưa hắn đi rất xa.
Sau này hắn dựa vào quân công hồi kinh, hắn lại cảm thấy thua thiệt cho đứa nhỏ này, trăm phương nghìn kế muốn bù đắp lại.
Cứ như vậy, một bên bù đắp, một bên thua thiệt.
Kết quả, hắn thua thiệt càng ngày càng nhiều, có thể bù đắp thì càng ngày càng ít.
Vì cái gì lại như thế?
Hắn chỉ muốn bù đắp cải thiện quan hệ mẫu tử của hai người bọn họ mà thôi.
Nhưng lại không được như mong muốn, giờ khắc này, hắn không thể mở miệng ngăn đứa nhỏ này nói ra lời tuyệt tình cắt đứt quan hệ mẫu tử.
Chỉ có thể nhìn hắn cầu xin, lắc đầu khẩn cầu hắn.
Nhưng Tiếu Túc đã kiên định tâm tư, dù Hưng Khánh Đế cầu xin nhiều hơn nữa, cũng không thay đổi được quyết định của hắn.
Thuận Ninh trưởng công chúa vẫn đang giằng co với Bạch Tể Viễn, lúc này cũng bình tĩnh, đưa đôi mắt xinh đẹp lần đầu tiên nhìn về phía nhi tử mà nàng đã mang thai mười tháng sở sinh.
Khuôn mặt hắn, có sáu bảy phần tương tự nàng, chỉ là bộ dạng hắn kiên nghị thân thể cường tráng một chút.
Đã qua hai mươi năm, nàng hoàn toàn không nhớ được bộ dạng của hắn nữa, lúc này nhìn dung nhan vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nàng thật không biết cảm giác mình như thế nào.
- Tử Truyền.
Nàng há mồm mấy lần, cuối cùng cũng gọi đến tên tự của hắn.
Tiếu Túc mỉm cười, hai tay ôm quyền, khom mình hành lễ nói:
- Thần Tiếu Túc, gặp qua Thuận Ninh trưởng công chúa điện hạ.
Khuôn mặt Thuận Ninh trưởng công chúa dại ra, nàng mở to hai mắt, không dám tin nhìn hắn.
Nàng thân mật kêu tên tự của hắn, mà hắn lại xa cách kêu phong hào của nàng.
Mọi người trong sảnh nghe vậy đều hiểu rõ, Hưng Khánh đế đóng lại đôi mắt.
Hắn biết, tỷ tỷ hắn, cả đời này đã hoàn toàn mất đi nhi tử duy nhất của nàng.
Bạch Tể Viễn đột nhiên nở nụ cười, tâm tình thập phần vui sướng.
Nàng càng khi nhục hắn cùng nữ nhi của hắn, thì nhi tử của nàng sẽ càng phản cảm nàng, cuối cùng, nàng đã đẩy hắn về phía Bạch gia.
Rất xa hắn có thể nhìn thấy hình dáng của nữ nhi xinh đẹp, sau khi nhận được tin tức đã vội vàng từ sau viện chạy đến đây.
Đứa nhỏ, phụ thân tài cán của ngươi vì ngươi dọn sạch mọi trở ngại ngăn cản ngươi hạnh phúc.
Nhưng ngươi có thể bắt lấy cơ hội này, đưa hắn nắm trong lòng bàn tay hay không, phải dựa vào chính ngươi.
/100
|